Tôi gặp lại bản thân mình năm 17 tuổi.

“Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau…”

Hôm nay là sinh nhật tôi, sinh nhật tròn 17 tuổi.

Chú bảo sẽ bay vào đón sinh nhật cùng tôi. Chú có biết không, chỉ cần chú nói sẽ đến vào lúc 6 giờ, thì từ lúc nghe tin chú đặt vé, em đã thấy hạnh phúc.

Em đã dành cả tháng trời để nghĩ xem nên mặc gì vào ngày hôm nay. Em trước giờ chẳng bao giờ mặc váy. Không phải vì em không thích, mà là vì em quá tự ti.

Một đôi chân ngắn ngủn, lại mũm mĩm, một cái eo không được thon gọn cho lắm dù đã cố gắng gập bụng rất nhiều, đau đến đứng lên ngồi xuống cũng nhức nhối, một bờ vai không được thẳng, luôn gù về phía trước.

Nhưng chú bảo với em rằng, vẻ đẹp không nằm ở má hồng của người thiếu nữ, mà nằm trong con mắt của kẻ si tình. Vậy chú thấy em mặc váy có xinh không? Vậy chú có thích em không?

Em không thích ngày sinh nhật lắm đâu. Em vẫn thường tự nhủ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu em không được sinh ra. Tại sao em lại được trao tặng món quà quý giá này trong khi em không muốn cơ chứ?

Nhưng chú nói với em, rằng chú rất vui khi được quen biết em. Em chính vì một câu nói đó, mà đem lòng thương một người sống cách em cả thập kỉ. Ngày nhỏ em bắt được con ve sầu, cứ ngỡ có cả mùa hè trong tay.

Em chạy mãi, chạy mãi, vẫn không tránh nổi cái nắng gắt trưa hè, không tránh nổi cơn mưa rào chiều hạ. Vậy chú có thích em không?

Em nói rồi đấy, em vốn dĩ chẳng hề thích sinh nhật. Ngày này hằng năm đối với em vẫn như thường lệ thôi. Sáng 6 giờ em dậy đi học, trưa 12 giờ về đến nhà, chiều lại đi học, tối ở nhà tự học.

Nhưng chú nói với em rằng, năm nay là một cột mốc rất quan trọng. Em sắp sửa bước vào một chương mới của cuộc đời.

Việc em cần làm bây giờ, chẳng phải là cắm cúi học suốt ngày để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, chẳng phải suy nghĩ vẩn vơ rồi buồn sầu vì chuyện tình lỡ dở những tháng năm thanh xuân vườn trường.

Chú bảo, em hãy chuẩn bị một trái tim ấm nóng tràn đầy nhiệt huyết, một thể lực thật tốt, một tinh thần thép, hãy lật giở phần tiếp theo của cuốn sách cuộc đời em bằng tình yêu và đam mê.

Chú bảo em hay buồn. Nhưng đời người càng ngày càng ít hạnh phúc hơn, nên khi còn trẻ hãy cố gắng tích lũy thật nhiều hạnh phúc. Nó giống như một cuốn sổ tiết kiệm vậy.

Nhân lúc em còn trẻ, nhân lúc trái tim em chưa bị cuộc sống xô bồ ngoài kia bào mòn đến khô cằn, vụn vỡ, hãy yêu đi, hãy thương đi, hãy thật vui vẻ, thật hạnh phúc, để khi về già em có thể nhìn lại chúng, rút từng chút một nhiệt huyết thanh xuân ra, cẩn thận ngắm nghía.

Em rất thích sự giàu có. Có rất nhiều thứ có thể làm em hạnh phúc. Ví dụ như những cử chỉ âu yếm, ví dụ như những lời nói ngọt ngào, ví dụ như những tiếng đàn nhạc nhẹ nhàng bay bổng, ví dụ như chú. Vậy chú có thích em không?

***

Nền gạch men màu trắng sữa. Xung quanh ồn ào đến hỗn loạn. Tiếng đồ đạc va đập vào nhau.

Tiếng người cười nói, hình như có cả tiếng sụt sùi khóc lóc? Tiếng còi xe vẳng lại từ xa. Tiếng thông báo của các loại máy móc. Tất cả cuộn vào nhau, đan cài, nhưng lại không hòa quyện.

Ở đây có bao nhiêu người nhỉ? Một trăm, hai trăm, hay năm trăm người? Tôi từng nghe, con người ta không cô đơn khi ở một mình, mà cô đơn thực sự là khi giữa hàng ngàn người xung quanh, trong lòng vẫn trào dâng cảm giác lạc lõng.

Một, hai, ba giọt.

Có cái gì đó ươn ướt trên mặt tôi vậy nhỉ? Trước đây tôi vẫn thường cảm thấy chúng. Khi chúng xuất hiện, lòng tôi đau đớn, quặn thắt. Còn bây giờ, trái tim tôi đập nhanh thật nhanh, cảm tưởng như tôi vừa bị thầy giáo phạt chạy dài 200m vậy.

Có một vị ngòn ngọt nơi khóe miệng tôi, tôi có ăn kẹo đâu nhỉ, tôi vốn rất ghét đồ ngọt cơ mà. Có một cái gì đó đang dần len lỏi trong tâm hồn tôi, vướng vít khắp cơ thể, từ từ lan dần.

Một, hai, ba người.

Từng người một dần biến mất khỏi tầm mắt tôi. Trong một khung cảnh hỗn loạn, từng nhóm người cùng nhau qua lại, đông đúc đến chật chội, từng người một biến mất.

Một, hai, ba bước.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông tay cầm hoa hồng đỏ tôi thích nhất, mặc một chiếc áo màu trắng tôi ưa, đi đôi giày cùng nhãn hiệu với tôi, tay kéo theo một chiếc vali lớn, đang từ từ tiến tới.

“Chuyến bay số XXX vừa hạ cánh cách đây 20 phút, hành khách vui lòng kiểm tra lại hành lí mang theo và kí gửi của mình…”

Em vốn dĩ không thích sinh nhật một chút nào, nhưng không phải bây giờ. Nếu là chú, tất cả đều sẽ đẹp đến tuyệt diệu. Nếu được gặp chú, ngày đó sẽ là ngày mà em yêu thích nhất. Chỉ cần là chú, bất kể nắng gắt hay mưa rào, bầu trời hôm đó luôn đẹp nhất trong kí ức em.

“Chúc mừng sinh nhật, hi vọng tuổi mười bảy này của em là anh, tuổi hai bảy, ba bảy, đến mãi sau này cũng là anh. Anh yêu em.”

Tôi gặp lại bản thân mình năm 17 tuổi. Những tan nát đổ vỡ của mối tình trước, những đớn đau bệnh tật, những khó khăn chất chồng xảy ra với gia đình tôi, tất cả dần tan biến, ngay khoảnh khắc tôi gặp chú. Chú của tôi, của riêng tôi.

Năm tôi 17 tuổi, đem lòng thương một người. 

Năm tôi 17 tuổi, thật may sao, người ấy cũng thương tôi.

Nhật Thiên