“Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?”
Hắn đứng lẳng lặng trên bục giảng với chiếc mũi khoằm vĩ đại, thân hình gầy gò được che giấu cẩn thận trong chiếc áo khoác đen dài và rộng. Đôi mắt đen như phát ra thứ gì đó khiến người nhìn chợt rùng mình, đưa ta đến những con đường hầm tăm tối.
Trò ấy im lặng, sợ sệt nhìn hắn, trong đầu hiện lên ý nghĩ mà bản thân đinh ninh là điều chính xác, hắn là kẻ xấu.
Hắn chê cười học trò của mình bằng cái giọng trầm không khác thì thầm là bao. Nhưng đâu đó trong cái dáng vẻ kiêu ngạo kia là một nỗi nhớ vô tận. Lũ học trò ngây ngô không hề hiểu điều ẩn sâu trong câu hỏi tưởng chừng như vô vị ấy. Một loài hoa chìm sâu trong kí ức của hắn, khiến một đời cũng không rửa sạch.
Lòng thương tiếc của hắn sẽ theo nàng ta xuống tận dưới mồ, ẩn trong lớp đất đá cứng cáp lẫn dịu dàng. Lan nhật quang chính là họ hàng của loài hoa ấy, vẻ đẹp gắn liền với cái chết và tang tóc.
Loài hoa hắn yêu Lily, chúng nằm yên trên vương miện của Persephone, người bạn đời của Hades.
Xuất thân hèn mọn với dáng vẻ lúc nào cũng bẩn thỉu, quần áo lắm lem, nhơ nháp và gầy giơ xương, hắn mặc cảm về mọi thứ, một kẻ máu mùn. Có lẽ đó là khoảng thời gian hắn muốn xóa sạch mọi thứ, lũ ngu ngốc ấy thừa biết về tài năng của hắn nhưng vẫn một mực xem thường. Bắt nạt là một điều gì đó rất thú vị của chúng mà nạn nhân không ai khác, vẫn là hắn.
Tưởng chừng tâm hồn hắn đã chết lặng sau bao lần chịu đựng tra tấn, một thứ đồ mua vui của lũ man rợ mang nhân dạng con người. Nàng bỗng gieo một cơn mưa dịu nhẹ vào tâm hồn cằn cỗi kia ươm nên sự sống mới, mà bản thân nàng không biết từ bao giờ và bằng cách nào. Để hắn thẫn thờ trong ngóng theo bóng dáng nhỏ bé bỏ rơi cả những nỗi buồn vào lãng quên.
Định mệnh vô tình rẽ lối khiến khoảng cách ngày càng kéo dãn mối tình kia. Hắn vẫn vậy, ẩn mình trong bóng tối, thu nhỏ vừa bằng chiếc áo choàng. Trên đỉnh cao nhất của ngôi trường, hắn tựa như một vị thần, vị thần tai ương. Làn da nhợt nhạt trong ánh nắng chiều đến khi tắt hẳn, chỉ còn màn đêm mịt mù.
Hắn thì thầm những câu thần chú hắc ám, chúng len lỏi trong từng kí ức, lục lọi trong tìm thức con mồi, chẳng thể chạy. Không thể chạy trốn khỏi nỗi sợ của bản thân. Đứng cạnh hắn mọi hạnh phúc dừng như bị hút sạch, chỉ còn nỗi buồn ẩn dật trong lớp áo dày cộp.
Người hắn một mực hướng về lại lựa chọn kẻ khác, lòng hắn vẫn khăng khăng không buông, cố chấp dõi theo bóng nàng. Rồi thời khắc ấy cũng đến, khi thế giới đầy hỗn loạn và tăm tối trong tâm trí ấy luôn nghĩ đến nàng. Khi hắn đến đã là quá muộn, nàng nằm trên đất, hơi thở đã tắt tự bao giờ. Hắn điên cuồng ôm nàng vào lòng lạnh ngắt.
Tình yêu của một tên khờ si tình, nàng chẳng còn nhưng tình yêu của hắn vẫn còn đó. Vẫn lẳng lặng bảo vệ đứa con bé bỏng của nàng dù nàng chẳng đòi hỏi hay yêu cầu, hắn luôn sẵn sàng giúp đỡ nàng vô điều kiện.
Nàng là quá khứ hiện tại và cả tương lai của hắn, hắn sống vì cả hiện tại tương lai và quá khứ của nàng. Miễn là nàng ấy mọi thứ đều không còn quan trọng, miễn là nàng ấy mọi thứ đều có thể thực hiện được.
Đến khi cái chết cận kề khi nhìn vào mắt Potter hắn vẫn không thể bình tĩnh, đôi mắt của Lily nhỏ bé và tinh khiết. Một kẻ phản diện lại chứa một trái tim suy tình vĩ đại. Một kẻ tính toán và độc tài chỉ phục vụ vì nàng. Nữ hoàng ngự trị trong lòng hắn, Lily.
Phương Lê Danh Danh | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất