“Anh muốn thăm em lần cuối trong đời”

Chị và vội bát cơm khô khan. Đoạn, chị đứng dậy, bê mâm ra sân sau, rửa ù cái. Tiếng thằng bé khóc ré lên. Chị vội để hết mấy đống bát đũa vào cái rá đã nát vài mối nhựa rồi bê ra sân nắng phơi cho ráo nước.

Chị chạy vào gian nhà ngủ, bế thằng bé lên và nựng vài câu. Chị đút cho con lưng bát sữa bột pha lỏng nhạt toẹt. Thằng bé chốc chốc lại ngủ mê mệt. Chị thở dài nhìn con.

Tiếng chuông cửa bỗng reo inh ỏi. Có người. Bà chủ thu tiền nhà. Chị móc cái hầu bao của mình, rút được vài chục bạc lẻ. Chị chia làm ba xấp, rồi đưa cho bà chủ hai xấp. Một xấp tiền nhà tháng trước, một xấp tháng này. Bà chủ nhà nhanh tay cầm mấy tờ bạc lẻ, rồi quay ngoắt người đi, tiếp tục thu nhà khác.

Chị nhẩm tính, còn phải lo tiền bột sữa, tiền thuốc của con cho qua tháng. Chị thở dài thườn thượt.

Chị vừa được nghe tin, rằng ngày hôm anh cưới một cô gái về làm vợ. Chị lại nghĩ. Lại trách sao anh tệ bạc. Phận đàn bà không chồng mà chửa. Phận đứa con côi cút không cha, phải bám víu vào người mẹ bạc bẽo một đời.

Nghĩ cũng nực cười, chị từng được anh hứa hẹn sẽ rước về làm dâu nhà họ. Cả tin, chị trao trọn đời con gái của mình cho anh. Nhưng anh thất hẹn, chị bị ruồng bỏ. Rồi hơn ba tháng sau, chị biết mình mang thai.

Thôi, chị không nghĩ nữa. Chị bế thằng bé gửi tạm cho bà lão cuối xóm trông nhờ. Rồi chị xách cái xe đạp, mở cổng, đi làm. Chị đi rửa bát thuê. Nửa ngày công vài đồng bạc lẻ. Mùi dầu mỡ, bong bóng xà phòng nhớp nháp đã cuốn đi thanh xuân của chị. Để lại cho chị một dáng vẻ nhọc nhằn, da sạm đen, bàn tay thô ráp.

Đêm nay có gió thổi. Ngâm tay trong nước lâu, da chị nhăn nhúm lại, có những vệt nứt cũ chưa lành, nay dở chứng, toạc ra. Không biết thằng con của chị sao rồi nhỉ? Nó có đang nhớ mẹ nó không? Chị đoán chắc là có.

Trên chiếc xe đạp cọc cạch, chị đi men theo những con ngách nhỏ. Thi thoảng chị lại liếc nhìn những cột đèn cũ kĩ phủ mờ rêu phong của thời gian. Chị chảy nước mắt, không biết là vì có con thiêu thân bay vào, hay là vì buồn.

Chị vừa về đến cái xóm trọ chị thuê, thì bỗng thấy có bóng hình quen quen đứng tựa vào cổng. Ngờ ngợ, chị xuống xe, dắt men theo dải tường gạch. Là anh. Chị thoáng chút thất thần.

Anh chỉ nhìn chị. Chị cũng nhìn anh. Hai người nhìn nhau. Rồi, anh mở lời trước.

“Chào em.”
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh muốn thăm em lần cuối trong đời.”
“Vậy giờ anh đã thấy em, anh về đi.”
“Anh xin em đừng giận anh nữa nhé Nghiên. Anh vẫn rất yêu em, nhưng gia đình anh lại không đồng ý cho đôi mình đến với nhau.”
“ Vâng, em biết. Thân em sao xứng bước vào gia đình hào môn.”

Nói rồi chị đẩy cửa, bước vào nhà. Mặc anh đứng ngoài thẫn thờ nhìn theo bóng chị. Trách sao được ai đây, số trời đã định vậy. Con người sức mấy đâu mà nghịch thiên.

Hôm kia, chị có đang đạp chiếc xe lóc cóc trên đoạn đường đất đỏ thì thấy một đám rước đi qua. Chị lặng nhìn hồi. Đoạn, chị vội vã đạp đi, như sợ ai nhìn thấy.

Iris Quynh | Gửi từ group Hall of Dreamers