Người ta nói cả một đời người, gặp nhau trùng phùng rồi cũng tới lúc chia ly như thế.

“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”

Có cậu bạn bằng tuổi, vì bố mẹ chia xa mà hằn lên lòng mình những nỗi đau. Có người bà trong niềm mong hoang hoải, nhớ đứa cháu đi đánh giặc rồi không về nữa. Có người anh xa xứ, ba năm đằng đẵng tha hương, nhớ quê mẹ, nhớ làng mình. Có những sự chia ly khiến người ta đau đáu, rồi bật khóc trong những đêm nhớ ngày tương ngộ.

Tôi nói về chia ly, có đám trẻ nỉ non không biết gì. Chúng bảo, ai đi rồi cũng sẽ về, thằng An bảo thế. Trong xóm nghèo này, ai cũng biết mẹ thằng An mất từ lúc nó còn chưa biết bập bẹ tiếng ba tiếng má. Ba nó bảo mẹ nó đi làm xa, sau này sẽ về với nó. Nó tin lắm, thằng nhóc 7 tuổi ấy cứ đinh ninh như thế.

Người trong xóm cũng thương, bảo nhau cứ để vậy đừng cho nó biết, chừng nào lớn nó sẽ đỡ buồn hơn. Tôi không dám nói với nó rằng có những sự chia ly cả đời này không thể gặp lại nữa. Như nó với mẹ nó, một lần cũng không.

Tôi hy vọng đời này, sẽ có tương phùng như người làng nói, để ai khổ tâm rồi cũng thể thỏa lòng.

Tôi nói với người lớn về chia ly. Họ bảo đời người dài rộng như thế, có gặp thì có xa, chẳng ai giữ ai mãi được. Thoáng chốc trong những đôi mắt đã nhòe vì hao mòn sương gió, có nỗi buồn xa xăm mà tôi không tả được.

À hóa ra thế, đi đã gần hết cả một đường đời, ta mới biết, chia ly không phải là hết, còn nhớ còn thương ở đấy cơ mà.

Người nói với tôi rằng đi xa chưa hẳn đã là đi mãi chẳng về, nhưng người không nói với tôi rằng người đi rồi, ai chở nỗi nhớ thêm đầy vơi? Ai cho tôi dũng khí để đợi người suốt ngần ấy năm? Ai cho người đủ tin tưởng để lúc trở về vẫn thấy tôi ngóng chờ? Chẳng ai biết, cả tôi, cả người, cả thời gian còn bỏ ngỏ.

Giá như đời này không có chia xa
Để lòng tôi hết một đời khắc khoải
Ai đi rồi để hồn tôi như cỏ lá
Mãi xa rồi chẳng thể hóa tàn tro.

Tôi muốn như đám trẻ. Chẳng hiểu chia ly là gì. Trong tâm hồn của chúng nó, xa rồi sẽ gần. Như nắng hạ gặp mưa rào, như bình minh sẽ ló rạng và người ra đi sẽ nhớ ngày trở về.

Tôi không thường nghĩ biệt ly rồi sẽ tương phùng, nhưng tôi vẫn tin rằng tình yêu và thương nhớ khiến con người ta tìm cách để trở lại chốn ban sơ, khi người chưa đi và nỗi nhớ chưa đầy.

Mai Sương | Gửi từ group Hall of Dreamers