“Chúng ta có quyền tức giận và đau thương..”

Khi đời mang đến cho em những điều không vui, một là em tức giận với điều đó, hai là em có thể mặc kệ nó và buông bỏ đi. Thật sự trên đời này không có mấy điều gì đáng để lòng mình bận tâm cả.

Khi đời mang đến cho em những buồn bã, em có thể ủ rũ khóc lóc hoặc chọn cách quên đi những niềm đau. Rồi sau này khi nhìn lại, hoá ra những nỗi buồn kia không đau đến thế, cũng chỉ là kỷ niệm thoáng qua.

Một đời sống an yên không bằng cách tránh đi những bão giông, mà ta chỉ an yên khi dũng cảm đối diện với những khó khăn ấy, quan trọng là cách ta nhìn nhận vấn đề. Như cánh chim hải âu buông mình trên mặt biển thét gào, đời mình chỉ nhẹ nhàng khi tâm tịnh và xóa bỏ những lao xao.

Nhưng con người thật lạ phải không em?

Chúng ta mưu cầu hạnh phúc, nhưng quỵ lụy và cố chấp chứa đựng tổn thương. Ta mặc nhiên cho phép tổn thương ấy gặm nhấm tâm hồn mình, như loài mối đục lỗ thân cây, ngày qua ngày chỉ còn lại xác xơ mục rỗng.

Em có biết mình đang tan trong biển rộng tình yêu, em có biết, xung quanh vẫn có người thương em rất nhiều. Em tức giận, đau đớn và muốn kết thúc cuộc sống này, vậy những người ấy họ sẽ ra sao, lòng em có màng đến họ không.

Hay là mình đi thật xa đến nơi yên bình nào đó, nơi đầy những lá cây ngọn cỏ và nằm xuống cùng thưởng thức mảng trời trong xanh, cùng miên man giấc ngủ an lành. Mặc kệ thời gian trôi và tuổi trẻ bôi nhoà những ký ức, mình bắt đầu lại mọi thứ cùng nhau.

Nếu đủ dũng cảm để chọn đến cái chết, sao không đủ dũng cảm để bắt đầu một cuộc đời mới ở nơi xa lạ,

phải không em?

14.10.2019

Đức Huỳnh Ngọc / Gửi từ group Hall of Dreamers