Chúng ta của sau này

Chúng ta của khi ấy đều là những kẻ si mê đến cuồng nhiệt. Nhưng sẽ chẳng ai hay biết rằng, ở đằng sau những yêu thương bồi hồi lại là những cái kết vội vã ngập ngụa đầy tiếc thương.

Sau một hôm mưa oanh tạc cuốn trôi đi hết những áng mây nhạt nhòe nhẹ bẫng trên bầu trời. Tâm trí hỗn loạn trong anh lại bỗng ùa về một miền ưu tư mơ hồ không tên gọi, bủa vây cùng tơ rối.

Anh nghĩ về nhiều mảnh kí ức tựa như những thước phim đã từng tồn tại bóng em, một tuổi trẻ trong anh đã từng sâu đậm nhưng lại chóng vánh bụi bặm rồi hóa cũ mèm.

Giấc mơ buồn giữa buổi chiều hoàng hôn vụn vỡ, có rất nhiều kỉ niệm giày xéo trái tim anh đến ngỡ ngàng. Anh nhớ mình đã từng hỏi em như thế này, rằng “Nếu mai này chúng ta không còn yêu nữa thì bọn mình sẽ như thế nào?”

Em lúc ấy trông có chút ngập ngừng, nhưng vẫn yêu kiều đáp lại anh “Nếu mai này không còn yêu nữa, thì em vẫn sẽ là em thôi.”

Ừ thì bản thân mình sẽ trở lại là chính bản thân mình. Sau khi kết thúc một mối tình, tuy vẫn còn thổn thức nhưng chỉ biết khảm sâu một góc khuất nào đó trong trái tim. Giống như cái cách mà em yêu thích vị của đồ ngọt, dù tách cà phê ấy vẫn chưa đủ mùi vị như em vẫn thích, thì em sẽ không vì nó mà từ bỏ tách cà phê đã gọi từ ban đầu của mình.

Mỗi kỉ niệm trong cuộc đời tựa như là một chiếc hiên trú, mỗi khi đổ cơn mưa lại phủ thêm một tầng sương mù. Chuyện yêu đương của đời người anh lại chẳng dám chắc điều gì về một mai của thế giới. Chỉ biết bản thân mình đã từng yêu qua, dù là tha thiết, dù không, thì khi ánh mắt của ai dành cho người còn lại chẳng còn chan chứa như ban đầu nữa. Thì lúc ấy bọn họ sẽ chọn cách gác lại những yêu thương từng cuồng nhiệt rồi dần dà an lành trở về một cuộc sống bình lặng như trước.

Một mùa hạ cuồng nhiệt, mùa hạ ấy có mưa, mùa hạ chôn vùi nhưng cánh hoa mỏng manh như tờ giấy rệu rã. Kỷ niệm mùa hạ trong miền kí ức ấy sao lại tan hoang nhiều quá. Anh vẫn mong đâu đó giữa đám mây bạc sẫm dưới trời hạ, còn len lỏi ít ỏi một vài tia nắng để được trông thấy đôi má ở nơi em còn hoe hồng.

Đã mấy năm trời trôi đi ở sâu bên trong ngực mềm, thì ra anh vẫn còn thương nhớ. Nuối tiếc về một tuổi trẻ tưởng chừng đã trọn vẹn cùng với em. Ngoảnh mắt lại vẫn là năm đó tháng đó nhưng sao mình chẳng còn nhiệt thành như thế? Ngần năm ấy phôi pha, ai cũng đã chẳng còn trẻ.

Anh vẫn sẽ nhớ mãi về năm tháng ấy, dẫu cho chẳng xa hoa phồn thị. Anh chỉ mãi luyến lưu vì một đôi mắt biết cười dưới chân vạt nắng vàng hoen hanh.

Anh an ổn bên đại lộ mới, còn em trong trí nhớ này ở lại trong nhưng vần thơ được viết dưới những tờ giấy cũ. Từng là những con người nhiệt huyết cùng nhau yêu đương, cũng từng rất oanh liệt một thời.

Nụ cười của em hằn sâu trong những năm tháng thiếu thời, còn đọng lại một chút non dại và cuồng nhiệt.

Sâu bên trong những trái tim bị bào mòn bởi tổn thương, trong chúng ta ai cũng đã chững chạc và yên bình nhiều phần hơn.

Chúng ta của sau này. Dù em ra sao. Anh ra sao. Khi gặp lại hoài niệm một thuở phồn hoa vẫn sẽ tồn tại đầy đẹp đẽ.

Anh trải qua một tuổi trẻ. Một mối lương duyên. Chẳng còn yêu nồng nhiệt.

Thì chính bản thân vẫn sẽ mỉm cười, vì một ánh nhìn đẹp ở nơi em được vẽ trong miền kí ức của anh.

Laverne | Gửi từ group Hall of Dreamers