Có những buổi chiều vàng mơ màng giữa lòng một thành phố lạnh. Anh bất giác đưa hai bàn tay lên xoa vào nhau để giữ ấm, những ngón tay tê cóng trắng bệch như thể mắc phải một căn bệnh nào đó sắp đi đến những giai đoạn cuối cùng. Chiều hôm nay, trời trở lạnh rồi này em.

Có một người phương bắc đang định rời bỏ anh. À không, đúng ra là anh rời bỏ người ta. Chọn ra đi trước, thay vì chờ đợi. Anh đáng thất vọng nhỉ? Khi mà tất cả những lời ngây ngất từng nói cùng người đều phải thất hứa.

Những lời nhỏ nhặt nhất như quan tâm đến người cũng chọn bỏ mặc. Tệ thật, chẳng biết từ bao giờ anh lại chính là người mang đến nhiều niềm đau đến vậy.

Có những cái thì chọn trào ra, có cái lại chất chứa trong lòng.

Và những nỗi đau thì chẳng bao giờ dứt. Anh từng rất tin quan niệm của mình. “Không có nỗi đau nào là tồn tại vĩnh cửu” , anh vẫn tin đấy thôi, chỉ là có chút lung lay trong thâm tâm của mình. Vì anh vừa tìm được một thứ dường như gọi là trường tồn. Một tình yêu bi thương.

Hạnh phúc nhất định sẽ đến chung với nỗi buồn. Chỉ là nó thường hay đến muộn, vào những ngày ta chẳng thể ngờ đến, từ những người ta chưa từng thân quen.

Ấy thế mà, vẫn là một chuỗi ngày hạnh phúc. Đôi lúc, nghĩ về nó sẽ khiến anh ngây ngô cười như một đứa trẻ con vừa mới nhận được một thứ gì đó thích thú, cũng như nó có thể khiến anh gào thét như vừa mất đi thứ gì cực kỳ quan trọng trong thể xác, lẫn tâm hồn.

“Bình yên nào mà chẳng có xót xa”

Hình như hôm nay gió lộng, nó cứa vào da thịt anh những “phiến băng” lạnh toát. Một buổi trời chiều nhiều mây, nắng hồng và sao đêm đến sớm. Mặt đất mờ dần đi, màn đêm kéo léo kéo màn một nửa, một nửa sáng, một nửa tối.

Cũng giống như anh lúc bây giờ, nửa muốn em quên đi, nhưng một nửa lại mong anh giữ lại.

Chẳng muốn rời xa, cũng phải thôi, đâu phải dễ dàng gì để mà rời xa một thứ từng thân thuộc với mình như sinh mạng.

Chúng ta rồi sẽ ổn thôi em. Em bảo hôm nay có chút nhớ anh, ngày mai, và cả những ngày sau nữa. Nhưng em sẽ ổn thôi anh. Cố lên em nhé, anh biết em rồi cũng sẽ làm được, chúng ta rồi đều sẽ làm được. Vì đã hẹn em rồi, mùa nhớ của một năm nào đó sẽ tìm gặp em.

Anh không mong em nhận ra anh, chỉ cần anh thấy em từ một nơi nào đó là được. Dù gì, đã an yên rồi thì anh cũng không muốn làm mất đi trong cả hai sự “tĩnh lặng” lúc bấy giờ.

Với cả, em cũng biết đó. Lỡ mà có phải cách xa, hai đứa hai thành phố. Bên này ngắm mình minh của hoàng hôn bên nọ, thì em cũng đừng buồn. Vì Trái Đất vẫn xoay, nó vẫn tròn, nắng vẫn đẹp, nhiều thứ vẫn như thế, chẳng hề thay đổi.

Đừng buồn lâu nhé, bởi vì người ta đâu thể quên nhau chỉ vì bỏ lỡ một chuyến bay?

Rey | Gửi từ group Hall of Dreamres