Có thể đây sẽ là lần cuối cùng.

Này cậu, đôi lúc mình nghĩ rằng có thể chúng ta hai vạn năm trước chính là những ngôi sao đi chệch hướng và rồi rơi xuống Trái Đất này. Chúng ta vẫn đang cố gắng để trở về vũ trụ, cậu nhỉ? Dù là mình sợ, tất cả cũng chỉ là một giấc mơ.

Trước đây cậu từng nói với mình, thôi thì cứ mặc kệ mọi đổ vỡ và cứ cố lên đi, vì ai biết được, đây có thể sẽ là lần cuối cùng chúng ta được sống như vậy. Mình có lẽ chính là phần yếu đuối nhất của cậu, bất luận bao nhiêu lời khích lệ thì mình vẫn mãi chìm đắm trong khổ sở và tuyệt vọng.

Thế nhưng hôm nay, muốn nói với cậu một chuyện, một quyết định táo bạo nhất mà mình muốn chúng ta cùng nhau thực hiện – Hãy can đảm cho đến lúc cuối cùng!

Cuộc sống có khi giống như một cuộn phim cũ trong mắt mình, từng khoảnh khắc cứ lần lượt trôi qua cùng với tiếng rè rè khó chịu và mọi thứ lại cứ mờ nhạt đi. Mình không đếm được trong thước phim đó đã thấy được bao nhiêu lần cậu khóc đến tê dại cả đôi mắt, vừa bước đi bất lực vừa lấy tay phủi phủi hai đầu gối đầy cát đất và máu.

Cậu đang bị dồn nén.

Mà, cậu biết không, suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ mới sống chừng ấy năm cuộc đời. Con đường phía trước còn rất nhiều thứ chưa trải nghiệm, những chuyện đã đi qua là một bước phát triển không thể né tránh, và hiện tại chính là một trận chiến mà quên mất đi bao nhiêu sự tự tin vốn có, càng ngày càng chôn vùi cậu vào bất lực.

Thế thì sao chứ? Cậu của mình, cậu có đầy đủ những khả năng để đường hoàng bước ra khỏi những thống khổ kia, cậu có thể chinh phục được giấc mơ mà chúng ta bao năm qua vẫn ấp ủ trong lòng, và cậu sẽ chiến đấu, như thể lần cuối cùng, chiến đấu vì chính bản thân cậu và vì cả một tuổi trẻ đầy phóng túng, mông lung.

Có lẽ khi rơi từ vũ trụ thì chúng ta chẳng có gì ngoài một trái tim trần khao khát tình yêu cả. Năm tháng mài dũa lại thêm một chút gì đó gọi là mơ ước, một chút khát vọng, thêm một chút tổn thương và một đống đổ nát buộc chúng ta phải đánh đổi để bước lên.

Cậu của mình, hãy vượt qua trận này như thể cậu chưa từng đấu tranh, một lần duy nhất và cuối cùng như thể ngày mai sẽ không bao giờ tới. Khoảnh khắc giấc mơ thành hiện thực sẽ chờ đón cậu, người cậu mong muốn gặp sẽ đứng ở ngay phía trước, cảnh sắc cậu cho rằng sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng sẽ từng bước tiến dần về phía cậu.

Đừng lo, cậu không ở một mình, mà dù có đi nữa thì phải chăng cũng chính là trạng thái sống đẹp đẽ nhất. Hãy cứ can đảm và liều lĩnh lên một chút, vượt qua con sông này, đi hết ngọn núi kia, chúng ta sẽ bay vào vũ trụ.

Mặc dù vũ trụ có thể biến mất và mọi giấc mơ cũng sẽ đổ vỡ, chúng ta sẽ là phần còn lại của hành tinh cách Trái Đất hai vạn năm ánh sáng.

Mình yêu cậu, nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai.

Hoài Thương | Gửi từ group Hall of Dreamers