Anh hỏi em cuộc sống có bình yên
Sao đáy mắt toàn muộn phiền chất chứa
Em khẽ nhìn ra ngoài khung cửa
Cái lắc đầu vô định đến xa xăm.

Em kể rằng em đã biết thương
Là thương người vốn dĩ được định trước
Rằng sau này sẽ không chung mái ấm
Có cố gắng, kết quả vẫn đôi đường.

Em bên người nguyện quên năm, quên tháng
Trọn một lòng nhất mực thủy chung
Dẫu bên ngoài hai người chỉ là bạn
Nhưng người ta yêu, có cư xử khác gì.

Mối quan hệ vốn là em đơn phương
Anh hỏi em lấy gì mà bằng lòng?
Tay vuốt nhẹ quanh ly trà nóng
“Nếu em rõ thì đã chẳng phải yêu”.

Anh thở dài, xót xa em từng chút
Đây là người dám cược hết tuổi xuân
Người dám yêu quên cả đường lùi lại
Bất chấp bên người, chẳng màng tương lai.

Ngày tháng sau anh mong em hạnh phúc
An nhiên bên người, được đền đáp, sánh đôi
Nếu không thể, anh mong em mạnh mẽ
Dù họ bỏ lỡ cũng không dang dở mình.

Thanh Sương