“Điều quý giá nhất đã tuột khỏi tay”

Cuộc gọi vào hai giờ sáng của em họ kéo ra khỏi giấc ngủ say. Nghe giọng em, tôi đoán em đã say mèm. Em vừa khóc vừa nói với tôi, hóa ra người yêu cũ của em sắp lên xe hoa. Hiển nhiên, chú rể không phải em.

Em họ tôi năm nay hai mươi tám tuổi. Ngoại hình bình thường, gia cảnh không giàu có. Nhưng em rất nỗ lực. Từ nhỏ cho đến lớn, giấy khen của em được đóng khung dán kín cả bức tường. Cha mẹ tôi thường lấy em làm tấm gương cho tôi, bảo tôi phải học hỏi em nhiều, vậy nên ngày bé tôi rất ghét em.

Năm lớp mười hai, em và người yêu cũ chính thức yêu nhau. Hai bên nhà đều biết nhưng không cấm cản vì thành tích của em đứng đầu trường, có thể kèm cặp người yêu cũ học tốt hơn. Cuối năm đó, em nhận được học bổng du học ở một trường danh giá.

Ai cũng khuyên em nên đi, từ thầy cô, gia đình cho tới bạn bè. Chỉ riêng cô người yêu cũ là nước mắt lưng tròng, không nỡ để em đi.

Rồi em đi. Suốt bốn năm đại học, em vẫn luôn giữ mối quan hệ yêu đương với người cũ. Cũng có đôi lần hai đứa cãi vã chia tay nhau nhưng rất nhanh tái hợp. Đôi khi, em lại gửi chút tiền tiết kiệm về, nhờ tôi mua quà cho người cũ.

Nhìn em và người cũ, tôi sau đôi ba lần thất bại trong tình trường, mất niềm tin vào tình yêu cũng thấy vui lây.

Tốt nghiệp đại học, em lại được giáo sư hướng dẫn em khuyên nên học lên thạc sĩ. Nếu em đồng ý, thầy ấy sẽ nói chuyện với lãnh đạo nhà trường, xin học bổng cho em. Em đắn đo rất lâu, nhớ tới lời hứa sẽ về nước với người yêu nên muốn từ chối.

Cuối cùng, không biết vì sao cha mẹ em biết chuyện, ép em ở lại học lên cao. Vì chuyện đó mà em và người yêu cãi nhau rất lâu. Nhưng đứng dưới góc độ của một người con gái đã đợi bạn trai suốt bốn năm, tôi có thể hiểu được hành động của cô ấy.

Em và người yêu khi ấy cãi nhau to đến độ chia tay. Người yêu em giận dỗi em suốt mấy tuần liền nhưng rồi hai đứa cũng quay lại. Người yêu em tiếp tục chờ em thêm hai tháng nữa, với lời hứa rằng sau khi học xong, em sẽ trở về cho người yêu em một hôn lễ trong mơ.

Nhưng có lẽ ông trời thường thích trêu ngươi. Em học xong thạc sĩ, rất được lòng giáo sư hướng dẫn em. Ông ấy thường xuyên giới thiệu em với lãnh đạo nhà trường, cho em cơ hội tiếp xúc với các dự án lớn.

Khi đó, em may mắn được tham gia vào một dự án rất lớn, đủ để nếu thành công tên em sẽ được biết đến rộng rãi. Em lại đắn đo, giữa đi và ở, khi đó, em hai mươi lăm tuổi. Cuối cùng, em chọn ở lại. Vì tương lai đầy hứa hẹn của em, cũng vì tương lai tươi sáng cho em và người yêu của em.

Em nghĩ người yêu của em sẽ thông cảm cho em. Nhưng có lẽ em đã đánh giá cao mức độ chịu đựng của người yêu của mình. Sau hai lần bội ước, cô ấy đã chẳng muốn tin những lời hứa hẹn của em nữa.

Cô ấy cho em hai lựa chọn, hoặc về nước hoặc mất cô ấy. Khi đó, em đã chọn ở lại. Em nghĩ, người yêu em miệng cứng lòng mềm, tuy nói chia tay nhưng ắt hẳn sẽ đợi em.

Hai năm trôi qua, khi dự án đã ở giai đoạn cuối, em háo hức vì ngày về gần đến. Nào ngờ đâu em nghe mấy người bạn cũ đồn rằng người cũ sắp kết hôn. Em gọi điện, cô ấy không nghe. Em nhắn tin, cô ấy không trả lời.

Khi đó em mới chợt nhận ra cô ấy sẽ không đợi em nữa. Em buông bỏ tất cả để quay về khi thành công đã gần trước mắt, muốn níu kéo lại những tình cảm xưa cũ. Nhưng người yêu cũ của em từ chối, cô ấy nói em đã hứa hẹn quá nhiều, nay cô ấy đã tìm được một người thích hợp để phó thác quãng đời sau.

Rồi cô ấy chợt hỏi em, em có biết cô ấy bao nhiêu tuổi rồi không? Em ngơ ngác một lúc, đáp rằng cô ấy hai mươi bảy. Cô ấy đáp, cô ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, tuổi hai mươi tám sắp đến. Cô ấy đã đợi em hơn sáu năm liền.

Cuộc đời ngắn ngủi lắm, thứ càng ngắn ngủi hơn là tuổi thanh xuân của người phụ nữ. Cô ấy dành sáu năm để chờ đợi em, trong sáu năm đó chỉ gặp được em đúng ba lần. Khi cô ấy yếu đuối nhất, cần em nhất, em vẫn miệt mài nơi phương xa.

Rồi dần dần cô ấy chợt phát hiện mình đã không còn trông chờ được gặp lại em nữa, đó cũng là lúc em quyết định chọn ở lại.

Em chọn ở lại, còn cô ấy chọn quên đi.

Em họ nói rất nhiều. Tôi biết em yêu người cũ thật lòng. Nhưng em dù yêu cô ấy vẫn không đặt cô ấy lên hàng đầu, mấy lần phụ lòng tin của cô ấy, mấy lần khiến cô ấy thất vọng. Lễ tình nhân, ngày sinh nhật của cô ấy…những ngày đó cô ấy đều một mình trải qua.

Em không thể cho cô ấy bờ vai khi cần, thì cớ gì cô ấy phải hoang phí tuổi trẻ của mình để đợi chờ em?

Em nói, em đã cố gắng vì tương lai của hai đứa như thế, nhưng cuối cùng cô ấy lại rời đi. Em nói, giờ đây thành công và tiền tài em đã có trong tay, có thể chăm lo cho cô ấy một cuộc sống không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi không nghĩ em nỗ lực vì tương lai của mình là sai.

Nhưng cuộc sống thường không toàn vẹn như mong muốn. Khi em đang cố gắng, em không nhận ra những người xung quanh mình đang dần cách xa em. Cha mẹ em sẽ chờ em, nhưng ngoài họ ra mấy ai sẽ vì vài lời hứa của em mà trả giá nhiều năm như thế?

Em họ nói, em đã để điều quý giá nhất tuột khỏi tay mình. Nhưng em ơi, đồ vật để trong khi lâu ngày sẽ cũ, sẽ hỏng hóc. Lúc em ý thức được đâu là điều quý giá nhất của em thì tình yêu đã mốc meo vì những xa cách, điều quý giá nhất của em cũng bỏ em mà đi mất rồi.

Em ơi, đã muộn rồi, đã chẳng còn kịp để quay đầu đâu em!

Lê | Gửi từ group Hall of Dreamers