Em có yêu bản thân mình không em
Mà nén cơn nhói lòng qua từng nhịp thở
Cứ tự hỏi mình sao mãi buồn vô cớ
Rồi mạnh mẽ vờ như chẳng có bão giông nào

Em à, cuộc đời này đâu có được bao
Hãy cứ là mình, bật khóc thật to mỗi khi yếu đuối
Tự đặt ra giới hạn đây sẽ là lần cuối
Mà người kia được phép tổn thương mình

Một ngày dài đâu chỉ có bình minh
Cũng như cuộc đời đâu chỉ toàn hân hoan khôn xiết
Hoàng hôn mím môi nói thay lời ly biệt
Giây phút họ ra đi âu cũng lẽ thường tình

Em có thể lỡ hẹn ánh bình minh
Cũng có khi không kịp chạy theo hoàng hôn dù chỉ là khoảnh khắc
Nhưng em biết không, rồi mai sẽ là một ngày khác
Em vẫn có thể ôm hôn mọi thứ đẹp đẽ nhất trên đời

Chỉ có trái tim em, duy nhất một cuộc đời
Đừng vì một lần chia ly mà mặc định mọi thứ từ nay về sau đều “không thể”
Duyên phận dù trêu ngươi nhưng không nhẫn tâm đến thế
Bởi ai ai cũng xứng đáng để có thêm một khởi đầu

Em à, có ít nhất một người chẳng muốn em đau
Hãy sống vì mình chứ đừng vì ai khác
Gặp gỡ, chia ly, yêu thương, mất mát
Chỉ để nhận ra điều em yêu nhất là chính bản thân mình

Những giọt nước mắt cô độc đẫm ướt đôi bàn tay bé xinh
Hãy hong khô bằng niềm tin rằng mình xứng đáng hơn những gượng cười ngày cũ
Phải biết rằng yêu thương chính mình không bao giờ là đủ
Bởi có thể một mai em sẽ phải san sẻ yêu thương cho một người nữa
vào lúc chính em chẳng thể ngờ.

Phong Linh