Em gặp lại người trong giấc chiêm bao. Trong giấc mơ, anh ở bên tôi như chưa từng xa cách, chúng tôi đuề huề vẫy vùng trong hoan lạc của tịch yên.

Chắc anh không biết, nỗi nhớ anh vây bọc lòng em hằng đêm mênh mông như dải ngân hà trên cao tinh tú.

Mỗi lần em chìm trong cơn mộng mị u uất, bóng dáng người xưa lại bao trùm cả cơn mơ, người xưa vẫn cầm ô che nắng, vẫn đưa đón em về, vẫn xoa lưng em những ngày mùa trở lạnh, chỉ có điều, người xưa chỉ còn lại trong cơn mơ chợp nhoáng. Sau giấc chiêm bao tịch mịch, lòng em lại ùa về muôn vàn những thương đau.

Em còn nhớ rõ, trong một giấc mơ đã làm em tỉnh giấc, có tiếng còi tàu vang lên inh ỏi, có nắng xuyên qua lớp lớp kẽ lá, bàn tay ai khẽ luồn qua những lọn tóc mượt mà, khéo léo đưa vùi em vào tấm lòng rộng lớn.

Em và người cứ đứng giữa những vệt nắng dài dọc, cái cảm giác được anh ôm sau bao ngày thương nhớ, khiến em cẩn thật nghiền ngẫm từng chút một, cảm giác ấy vẫn ấm áp, vẫn đủ đầy như hồi còn mới yêu.

Anh còn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, vén mớ tóc xuề xòa ướt đẫm bên vành tai, đôi tay thon dài dịu dàng chạm lên đôi gò má ửng hồng, một cử chỉ rất đỗi đơn thuần vậy thôi cũng khiến con tim rạo rực, rưng rưng đến vô bờ.

Trong cơn mơ ấy anh không nói gì cả, anh khóc ướt đẫm bờ mi khô, bàn tay ấy nhẹ nhàng đan lấy bàn tay em, như chẳng thể ở lại cũng không muốn rời xa em chút nào.

Nhưng ai đó cứ vẫy gọi anh ở một chân trời đen mực, nắng đã tắt ở lưng đồi, gió thì điều hiu phảng phất, u uất đến chạnh lòng. Vòng tay anh tạm bợ ôm vội em vào lòng, rồi rời xa nhân thế như một điều được sắp đặt tự nhiên, gió cuốn lấy anh mạnh bạo cuồn cuộn, bỏ em ở lại cùng bao kỷ niệm của dòng kí ức mênh mang.

Em chới với trong vũng lầy của thương nhớ, ôm lấy chuỗi kỷ niệm cả hai đã từng đi qua, mỗi khoảnh khắc em đều muốn lưu lại, gìn giữ lâu ngày, trân quý nó như báu vật vô hình của thời gian.

Gởi người em thương bao tháng ngày em ấp ủ, dòng nước mắt chảy vệt dài đã úa màu trong treo, có lẽ ông trời nợ hai chúng ta một tình duyên vô sự, cả kiếp này an bài sẽ chẳng thể có được nhau. Dù anh đi rồi nhưng trong tâm trí này sẽ còn động lại y nguyên dáng hình cũ, thần chết sa đọa vĩnh viễn chẳng thể chôn vùi đi tình cảm của hai ta, có đúng vậy không anh ơi?

Chúc người an nhiên nơi trời xa xứ lạ, âm dương tách biệt nhưng xin người đừng quên lời hứa trăm năm, kiếp sau em và anh sẽ phu thê cùng một thể, yêu đương mãn kiếp sẽ cùng nhau xa rời.

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers