Tôi hỏi em
Khi nào trái tim bỗng nhiên cô đơn nhất
Em cúi đầu chẳng đáp
Mắt xa xăm nơi khoảng trống không màu

Chị có thấy đám đông đang cười nói với nhau
Họ vẫy tay chào em dưới bầu trời xanh thẫm
Vậy mà bên tai em chỉ toàn tiếng sấm
Thấy cơn dông đang chờ chực phía kia trời

Chị có thấy mưa rơi
Loài người nối đuôi nhau chạy về nơi ông trời không còn khóc
Em đứng đây nhìn một cuộc tang tóc
Ánh sáng vừa chết đi và đêm đen vội đưa tiễn mỉm cười

Chị có nghe tiếng gọi mời
Của ngày xa xưa nuôi niềm đau lớn dần bằng nước mắt
Từ mảnh đất lạnh như băng mọc lên một cây con lay lắt
Tiếng vọng bên kia thôi thúc em đến chăm bẵm thân gầy

Chị có buồn không
Nếu em bảo rằng mình muốn rời khỏi đây
Đến nơi nỗi vui, niềm đau không được đặt tên trên nét mặt
Nơi em lặng nhìn đời mà không biết mình đang cười hay khóc
Nơi em và chị sẽ là hai cá thể độc lập
Mình không dùng dằng kẻ ở người đi và phân bua được mất
Nơi chúng ta không còn chung nhau dòng máu nóng
Khi em chọn rời đi, chị chẳng níu em về

Em biết chị sẽ buồn nhưng em phải ra đi…

Phong Linh