Cô ấy có ý định đòi tự tử!

Tôi tiến lại gần, lấy trong túi áo ra một chiếc đồng hồ cũ kĩ đã bị đứt quai.

Cô ấy hỏi tôi để làm gì, tôi chỉ mỉm cười và đáp: “Đó là thứ duy nhất đã cứu rỗi lấy tâm hồn mục nát của tôi ở cái năm mười bảy đầy biến động và chênh chao.”

Tôi nói với em, cái cách mà cuộc sống này đang vận hành nó buồn cười lắm, giống như chiếc đồng hồ em đang cầm trên tay kia, mặc dù đã bị đứt quai nhưng vẫn hoạt động hết công suất của chính mình, mặc dù chẳng còn có thể toát lên vẽ đẹp lộng lẫy nhưng ít ra nó đã có một thời huy hoàng trong lòng của một cô gái, một chàng trai hoặc một đứa bé nào đó đã được bố tặng cho vào dịp sinh nhật.

Và bản thân chúng ta cũng vậy, bị đời vùi dập cho đến trầy xước tấm thân héo mòn nhưng vẫn mỉm cười đối diện với cuộc sống. Tôi biết, đến một thời điểm nào đó em sẽ nhận ra được bản thân mình nên dừng lại ở cảm giác đủ, học cách chấp nhận với thực tại và biến những mảnh nhàu nát của tuổi trẻ sao cho trở thành một mảnh ghép hoàn thiện mang tên “Cuộc Đời”.

Tôi không ví bản thân chúng ta như một chiếc đồng hồ, công cụ chỉ để thông báo thời gian, tôi chỉ hoán đổi tâm hồn vị trí của cả hai với nhau, có những thứ xuất hiện và xảy ra trong đời nhằm để đánh thức cơn mê muội vẫn còn đang ngủ say trong lòng của mỗi cá thể con người.

Tôi đã từng như em, nhiều lần tìm đến cái chết nhằm giải thoát cho tất cả, cho bản thân và cho tâm hồn đã bị hao mòn theo năm tháng. Nhưng rồi đến cuối chẳng có ai là người định đoạt được giữa sự sống và cái chết ngoài chính bản thân mình.

Thế là tôi chọn cho mình cách sống tiếp thay vì cái chết cho ngày hôm qua.

Giữa việc bị vùi mình xuống sâu trong lòng đất lạnh tanh, tôi chọn đối đầu và thay đổi cái diện mạo của chính bản thân mình để thích nghi và chinh chiến với cuộc đời, những thứ đang làm vướng chân tôi, mang tên rào cản.

Có thể rằng những viên thuốc quá liều kia sẽ khiến cho bản thân chúng ta chìm sâu vào một giấc ngủ dài không có hồi thức, nhưng rồi sẽ ra sao khi tỉnh dậy thấy đó những mảng hoải hoang trơ trụi dưới lớp hồng trần. Chúng ta đã chết, gục trên bàn học, nằm sõng soài trên sàn nhà và lưỡi dao sắc nhọn với đó vũng máu tanh tưởi.

Tâm hồn chúng ta vẫn còn vẹn nguyên cái sự ham muốn được sống và được yêu thương, nhưng rồi cuối cùng lại chết đi bộ não và thân xác đã bị mai một hết thảy nhiệt huyết của tuổi xuân xanh.

Chúng ta đang cố gắng vì điều gì vậy? Để chết ư?

Đó là câu hỏi duy nhất và cũng là cuối cùng khi tôi nhận ra tìm đến cái chết vẫn chưa bao giờ là một kết thúc tốt đẹp và thoả đáng.

Tôi muốn nhắn gửi tới em: “Cuộc sống này, chỉ khi chúng ta cho phép, thì tấm thân mới bị đạy đoà, còn khi chúng ta vẫn còn đang âm thầm mỉm cười với tất cả, thì chẳng một ai có thể đặt lưỡi dao lên trên sợi dây chủ quyền tồn tại mà cắt đứt lấy nó, dù chỉ một lần.”

Tôi chỉ có thể đứng ngoài ranh giới cuộc đời để khuyên nhủ lấy em, tôi không thể làm gì hơn được với một tâm hồn đã chết gần hết phân nửa.

Và ngày mai, có lẽ sẽ không còn một thiếu nữ ướm trọn thân mình dưới lớp nắng rọi ban sương nơi khuôn ô góc phòng.

Hy vọng, nhắm mắt lại, chúng ta vẫn còn sống.

“Vì tôi có thể cứu em ra khỏi bóng tối, nhưng tệ thật, đã có lúc tôi chẳng cứu nổi được chính mình!”

Chân Nhân Lê Hoàng Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers