Khi bản thân là một người quá tệ, tôi không quen tư thế ngẩng cao đầu, vì bản thân so với cá thể khác, đã thua họ một vài khắc. 

“Khi bản thân định sẵn là một người quá tệ, không hài lòng cũng không có tiếng nói, chỉ biết ca thán về cuộc đời như vệt áo hoen ố, lỗ chỗ từng mệt nhoài, như chú thiêu thân trong đêm mưa trần trụi, tất bật túi bụi chỉ để giải quyết đống hỗn độn trong đầu.
Không dám mưu cầu cá nhân, không có nhân thân quyền cao chức trọng, đôi khi còn gắt gỏng mà tự hỏi, mình sống phải chăng chỉ là làm ưng lòng người ta?
Khi bản thân định sẵn là một người quá tệ, sống ẩn dật, chết cũng chẳng ai hay. Trên tay với những viên thuốc trắng lay lắt, trôi tuột vào cổ họng đắng nghẹn.”

***

Đây là vài dòng cuối em để lại, kết thúc một vở bi kịch của chuỗi ngày dài đằng đẵng em can trường trước phỉ nhổ

Em từng là một cô gái đôi mươi vô tư lự, dáng dấp hiền hòa, môi hồng má phấn.

Em học vấn chẳng cao nhưng nghề nghiệp đàng hoàng. Ý chí em xuất thần là thế, chỉ có điều bị tiếng ác tai bay, là một đứa con hoang sinh ra trong tình cảnh đầy rẫy những tai tiếng, người đời dòm ngó, lắm kẻ dèm pha.

Lên 14.

Em hiểu như thế nào là bất hạnh, là đơn thương độc mã.

Em hiểu từng cơn lạnh buốt tràn về trước ngưỡng thềm băng giá, cơn nắng đỏ màu da, em như bị cháy rụi.

Em hiểu cơm nắm cuối ngày, chẳng thịt thà bê bết, nhúm cỏn con cơm vừng muối lạc, bấy nhiêu đã quá đủ để sưởi ấm trái tim em cả ngày.

Em hiểu thế nào là bốn phương thất lạc, giữa biển người bạt ngàn như đại dương, bản thân em lại ê chề vụng dại, mong tìm lại chốn người thương xưa cũ, đưa em trở lại trở lại trước khi em chưa mang một hình hài.

Lên 18

Em gánh vác cả cuộc đời bằng chính đôi chân mạnh bạo của mình, em lao đầu vào chiến đấu với cơn ác tử thần, giữa những tháng ngày túi bụi bởi chiếc roi hằn người, em cần phải đứng lên và làm thứ gì đó, không, một thứ gì đó lớn lao.

Cũng tại đây, “đứa con hoang đầy nghiệt ngã”, ai đó đã gán một cái mác cho em.

Và rồi tuổi 20.

Chào đón em bằng một làn nước mắt, chỉ toàn là đắng ngắt và thương đau, ám ảnh với “một đứa con hoang”, em rơi vào tình cảnh không lối thoát, từ đầu chí cuối làm công ăn lương lương thiện, chỉ vì tiếng ác reo rắt mà chẳng nơi nào đón nhận em.

“Con hoang kìa, liệu mà chơi!”
“Mẹ nó không chồng đẻ ra nó đấy!”
“Người như thế kia kiếm được mấy lần, chẳng biết nó ra sao, con hoang là biết chẳng được nếm mùi dạy dỗ!”
“Tránh xa nó ra nhé con”

Nguời ta đi qua em, ngửi mùi kinh tởm. Người ta nhìn em, bằng cặp mắt đong đếm. Người ta cảm nhận em, sinh vật lỗi tày trời.

Em gầy đi nhiều, môi khô nữa.

Em thực sự không tệ, nhưng ông trời định sẵn cuộc đời sẽ tệ bạc với em, sẽ tuyệt nhiên chẳng để em yên ổn lấy một khắc.

Vệt nước mắt đọng lại ngày một chất chứa, khoét thành lỗ sâu cạnh vòm mắt tối màu của em, đen nhèm.

Lách cách trên sàn vài viên thuốc nhỏ xíu, em thấy tê đầu lưỡi, đó là lần cảm nhận cuối cùng của em. Em ở một góc phòng tăm tối, khuôn mặt treo lơ lửng trên không trung, dây trắng như lưỡi dao quấn tròn khuôn mặt nhỏ bé lại, thắt chặt ngấn cổ hồng còn sót lại. Em đi.

Tấm biển đỏ ngập tràn màu máu: Tôi đã thay mặt chịu mọi bất công, xin hãy để những đứa trẻ khác yên bình.

Em đi rồi, chẳng ai còn nói nữa, chẳng oán than hay trách em nửa lời, chỉ trái tim ai vẫn đây ngồi đợi, em đi rồi lòng lành gợi miên man.

Đã ai nghĩ đến mảnh đời bất hạnh ngoài kia, những đứa trẻ lớn lên trong kinh sợ, sợ cuộc đời bỗng dưng làm hại nó, sợ cuộc đời như ngọn gió trăng treo.

“Em về với nơi sông suối ngàn màu
Thiên nhiên ưu ái không còn thương đau.”

Chúc em, cô gái của gian truân.

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers