Ngay tại thời điểm ấy, bản thân hiểu rất rõ tình cảm trong lòng lớn như thế nào.

Tôi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, nhìn mọi người phấn khởi cụng ly, cười nói vui vẻ. Buổi họp lớp sau nhiều năm không gặp vô cùng náo nhiệt, cả lớp cùng nhau ôn lại chuyện cũ, chọc nhau cười đến nghiêng ngả.

Tôi thấy cậu ngồi phía xa xa, cách mình hai ba người, cũng nâng ly cười kể chuyện cũ, hình như rất vui vẻ. Trong hơi men, tôi dường như nhìn thấy lại ngày tháng xưa.

Khi ấy, chúng tôi hãy còn là những thiếu niên tràn đầy sức sống và thời gian vẫn còn khoan dung với tuổi trẻ. Tôi đã thích một người, thích rất nhiều.

Mọi người không ai biết về người ấy, đây là bí mật tôi mang theo suốt cả thuở thiếu thời, cho đến tận bây giờ, tình cảm ấy, vẫn vẹn nguyên chưa từng thay đổi. Tôi từng tự hỏi tại sao lại thích cậu như vậy, nhưng nghĩ không ra lý do. Sau đó bình thản kết luận, thích một người, cũng không cần lý do.

Đơn giản chỉ cần là người ấy, tôi đều thích.

Đêm cuối cùng của cấp III, cả lớp kéo nhau đi ăn uống tạm biệt. Trong quán ăn, chúng tôi cùng nhau nâng ly, mỗi người đều nói ra những ước vọng của mình trong tương lai, có người cười, có người khóc, cũng có người đỏ mắt cười.

Náo nhiệt một hồi, sau đó, có nhiều người trong cơn say thổ lộ tâm tình của mình với người thương, dù được dù mất, cũng xem như trút được gánh tương tư bấy lâu trong lòng, không phiền não nữa.

Khi ấy, tôi nghĩ mình liệu có nên nói cho cậu ấy không? Nhưng nói rồi, chỉ sợ tình bạn ban sơ cũng không giữ được nữa, tôi không muốn đánh mất chút ảo vọng ấm áp này.

Chuếnh choáng với hơi men, tôi mơ màng nhìn thấy có người mới bước vào, một cô gái. Cậu đứng dậy đỡ cô ấy ngồi xuống, nom rất dịu dàng ân cần.

Sau đó hồ hởi giới thiệu với mọi người, đây là vợ sắp cưới của mình, tháng sau cưới, hy vọng sau khi phát thiệp hồng, mọi người có thể đến cụng một ly rượu mừng chung vui. Ánh mắt hai người nhìn nhau, là trời sao vô tận, là tình sâu như biển.

Tôi biết, đoạn tơ hồng tương tư của tôi đã bị một ánh mắt kia cắt đứt rồi.

Trước đây, ngay tại thời điểm ấy, bản thân hiểu rất rõ tình cảm trong lòng lớn như thế nào. Chỉ là can đảm không đủ, dũng cảm có hạn, nên mới giữ hết những tâm tình của mình lại trong lòng, tự mình ôm mối tương tư, tự mình đa tình.

Nhưng lại không ngờ, bỏ lỡ một lần, lại là hối tiếc cả đời.
Uyển | Gửi từ group Hall of Dreamers