Hy vọng mỗi người trong chúng ta, trưởng thành không phải do ép buộc.

“Con người ai ai cũng cô đơn,

Cô đơn không đáng sợ,

Đáng sợ là sợ hãi sự cô đơn.

Đứa trẻ muốn hái sao kia ơi,

Cô đơn là bài học bắt buộc cho chúng ta,

Tôi không sợ mình cố gắng mà vẫn không trở nên xuất sắc,

Tôi chỉ sợ những người ưu tú hơn tôi còn nỗ lực hơn cả tôi.”

– “Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành” – Lư Tư Hạo

Tôi từng hỏi một người chị, “Thế giới này khắc nghiệt thật chị nhỉ?”

Tôi cũng từng đọc được một câu, “Trưởng thành chính là công việc mệt mỏi nhất”.

Bởi vì chúng ta là con người, không thể xoay chuyển hết vận mệnh vũ trụ, càng không thể khiến cho thế giới dịu dàng hay bớt khắc nghiệt. Nhân sinh nào phải chuyện một người.

Thế giới đa chiều đa hình như vậy, chỉ cần một chút cũng đủ sức nhấn chìm một người, có thể quăng quật một người đi thật xa, thật xa. Thế giới này bất chợt xoay chuyển, cũng đủ để dìm một người xuống tận địa ngục.

Chính là như thế, lòng người cũng đa đoan, cũng đầy mưu mô. Mỗi người trên đời này tồn tại đều vì nhiều lẽ, ai cũng theo đuổi một lý tưởng riêng.

Trưởng thành, tôi từng đọc, chính là khi có suy nghĩ chín chắn, có thể độc lập về cuộc sống của mình. Cũng có khi tôi đọc, là khi con người ta biết, thế giới này chưa từng nương tay với ai mà thôi nghĩ nó màu hồng.

Có một câu chuyện tôi đọc, thực sự khiến tôi bật khóc. cô gái ấy, từ mười bảy đến hai bảy nỗ lực, nhẫn nại mà im lặng chịu đựng đủ thứ. Người ta cho rằng cô là người mạnh mẽ, trái tim sắt đá, cũng là không bị tác động bởi thế giới bên ngoài.

Kể cả khi đi nhậu với đồng nghiệp, cô cũng không chịu khuất phục. cũng vẫn tăng ca như mọi người. Cho nên, người ta không ai đoái hoài cô mệt mỏi ra sao, cô tăng ca vất vả thế nào. Kể cả khi uống say cũng mặc kệ.

Chỉ là, mãi đến sau này khi đi nhậu cùng đồng nghiệp có cả một cô gái khác. Cô gái ấy mới nói, “tôi là phụ nữ, các anh phải nhường tôi”. Lúc ấy mọi người mới không chuốc say hai cô gái nữa.

Cô gái kia hiểu ra, yếu đuối cũng là một loại đặc quyền. Thế nhưng, cô yếu đuối, giờ đây ai tin. còn có, yếu đuối rồi, ai giúp cô tiếp tục trong cuộc sống này. Người ta không tin cô yếu đuối, người ta vứt bỏ cô. Chẳng một ai quan tâm.

Đó là, cái giá phải trả cho trưởng thành sao?

Tôi còn nhớ, một câu chuyện khác. Anh ấy vì cuộc sống sau này mà dốc lòng làm việc. Từ bàn tay trắng lập nên công ty đến khi có chỗ đứng, anh ấy ngại nhất là nhậu say trước mắt người yêu. Thế nhưng cho đến một ngày, anh ấy say đến mức bạn đồng nghiệp phải đưa về.

Anh ấy khóc trước mặt người yêu. Cô ấy ôm anh vào lòng để anh ấy khóc như một đứa trẻ. lần đầu tiên anh ấy nói mệt rồi, không muốn nỗ lực nữa.

Hóa ra, thế giới người trưởng thành tàn khốc đến thế, người ta đặt chân vào rồi lại muốn bước ra. Thế nhưng, không cách nào bước ra nổi.

Mình nhớ rõ, hồi bé mọi người xung quanh nói, khi lớn sẽ thành kiểu người này, kiểu người nọ. Còn có rất muốn làm nhiều thứ nhưng lại không ngờ, bản thân còn đang xoay sở không biết đi phương hướng nào, thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Giờ chẳng còn biết làm sao, cứ đi tiếp thôi.

Mình từng nhìn thấy, bóng lưng niên thiếu của người xung quanh mình. Rất cô độc nhưng vẫn kiêu hãnh. Dưới ánh hoàng hôn đỏ ngả màu, thiếu niên một mình dưới nắng, bóng lưng cô độc đang học cách trưởng thành, thế nhưng lại có dũng khí, lại có kiêu ngạo. Có lẽ, thiếu niên thưở ấy, chính là đẹp nhất đời người.

Và rồi, trong đời này, lại chưa từng tồn tại tiết học nào dạy chúng ta trưởng thành.
Người trưởng thành, vẫn cô đơn như thế. Nhưng không còn kiêu hãnh, không còn dũng khí. Mọi thứ đều bị thời gian rút cạn, đều bị bào mòn bởi lòng người tàn ác. Trưởng thành, có thể tự làm mọi thứ nhưng lại mất đi thứ cảm giác như thuở niên thiếu.

Trưởng thành rồi, lại chẳng còn một hai muốn thắng thua. Chỉ cần, bản thân mình vượt qua được mình, có lẽ đã là tốt đẹp nhất

Trái tim trải qua nhiều ba biến cũng trở nên bao dung hơn, dịu dàng hơn, kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn. Còn có, bởi biết thứ cảm giác đáng sợ nhất trên đời là sợ hãi cô đơn, thế nên càng dốc lòng mà nỗ lực. Nỗ lực hơn nhiều người, chăm chỉ hơn nhiều người, chỉ là muốn cho thế giới thấy, những gì họ có được nào phải dễ dàng đạp đổ.

Đó còn là giấc mơ thưở niên thiếu, là kiêu hãnh niên thiếu, là nhiệt thành niên thiếu. Làm sao có thể dễ dàng buông bỏ đây?

Con người, có buồn đau, có vui vẻ, có bi thương, có hạnh phúc. Con người, kì thực cũng là ngưng tụ của vạn vật và tự nhiên.

Sự tồn tại của mỗi người đều có giá trị. hãy biến nó thành, khi cậu chào đời, cậu khóc còn mọi người thì cười nhưng khi cậu qua đời, mọi người khóc, còn cậu thì cười.

Thế giới tàn khốc như vậy, lòng người cũng thật mông lung.

Cầu chúc cho mỗi chúng ta, trưởng thành do tự nguyện, không phải vì ép buộc của những nỗi đau, của những vấp ngã, của những đớn đau quá tàn khốc đến mức không thể ngốc đầu lên nữa.

Ann Anavilla | Gửi từ group Hall of Dreamers