Khi lên tám, con đã biết con khác “người thường”.

Những đứa bé trai khác thích chơi đá bóng, thích vận động mạnh, còn con chỉ muốn ở yên trong nhà phụ mẹ nấu cơm.

Mẹ nói, con trai thì không nên như thế.

*

Năm mười bảy, con thích một người.

Cậu ấy là bạn cùng lớp của con. Nhà cậu ấy và con ngược hướng, nhưng cậu ấy vẫn ngày ngày kiên trì đưa con về.

Có một lần mẹ thấy cậu ấy và con nắm tay. Con không biết sau đó mẹ tìm đến nhà cậu ấy nói những gì. Con chỉ biết sau ngày đó cậu ấy chuyển trường, từ đó đến nay con chưa gặp lại cậu ấy thêm lần nào.

Mẹ nói, mẹ hi vọng con hãy sống như “một người bình thường”.

*

Năm hai mươi tư tuổi, con tốt nghiệp đại học hai năm, nhịn ăn nhịn mặc, gom góp vay mượn tiền từ bạn bè. Đêm đó, con thủ thỉ với mẹ con không muốn sống trong vỏ bọc của một thằng con trai nữa. Con nói, con muốn trở thành chính bản thân con, một người con gái.

Mẹ nổi giận lấy roi đánh con. Đó là lần đầu tiên mẹ đánh con trong hai mươi tư năm cuộc đời của con.

Mẹ nói, con muốn làm gì thì làm, nhưng phẫu thuật xong thì con không còn là con của mẹ nữa, cũng không cần trở về nhà nữa.

Con nuốt nước mắt ra đi. Vì con muốn trở thành chính con.

Những ngày sau cuộc phẫu thuật, con đau lắm. Không có gia đình, không có ba mẹ kề bên, chỉ có mấy đứa bạn hồi đại học tranh thủ thay phiên nhau chăm sóc con.

Nhìn những người khác có người thân chăm sóc, con chạnh lòng, nước mắt chảy ngược vào trong.

*

Ở tuổi gần năm mươi, ba mẹ quyết tâm có thêm đứa nữa để nối dõi tông đường. Con biết đó là lỗi do con.

Rồi mẹ cũng có thai. Nhưng con không dám trở về thăm mẹ, chỉ dám thi thoảng đặt trước cổng ngôi nhà từng là mái ấm của con ít đồ ăn, thuốc bổ tốt cho thai phụ.

Ngày mẹ sinh, con loanh quanh trước cổng bệnh viện nhưng không dám vào. Con sợ gặp người quen, người ta nhận ra con rồi nói cho ba, ba sẽ đuổi con đi.

Hôm đó, con ngồi ngoài bệnh viện từ sáng sớm đến khi sập tối, nghe tin mẹ và em bình an con mới đi.

*

Năm em sáu tuổi, mẹ lâm bệnh nặng. Có lần con nhân lúc cha về nhà, lén vào thăm mẹ. Mẹ nằm trên giường bệnh yếu ớt bảo con, đừng để mẹ phải nhiều lời.

Con biết, giờ con đã không còn là đứa con trai bé bỏng của mẹ.

Nghe mẹ nói vậy, con cũng không dám vào thăm mẹ nữa, sợ làm phiền lòng mẹ. Chỉ dám thi thoảng mua ít quà biếu cho bác sĩ, nhờ người ta ngó mẹ nhiều hơn.

Năm em bảy tuổi, mẹ mất. Con đội khăn trắng về dự đám tang mẹ. Ba vác dao đuổi con chạy khắp làng. Mấy cô chú ngăn lại, khuyên ba ngày tang mẹ đừng để có thêm chuyện không vui, ba mới thôi. Nhưng cũng không cho con vào nhà.

Ngày tang mẹ, con đội khăn trắng, quỳ ngoài cổng. Trong nhà vọng ra một tiếng chuông, con cúi đầu vái một lần.

Mộ mẹ được đặt trong khu nghĩa địa của dòng họ, phải có chìa khóa mới vào được. Con không cách nào vào, chỉ thi thoảng mua bó hoa đặt bên ngoài, rồi lên chùa thắp cho mẹ nén nhang, cầu mẹ được an yên suối vàng.

*

Năm em tám tuổi, ba leo lên nóc nhà sửa lại mấy tấm ngói bị gió lật, chẳng may trượt chân té chết.

Nghe tin ba mất, con buồn lắm. Phải mà con là một đứa con trai như ba mẹ mong, thì việc sửa nhà lợp ngói phải do con gánh vác. Nếu như vậy, ba đã không gặp chuyện không may.

Hồi trước, ba từng có lời dặn mấy cô chú trong nhà, bảo ngày tang ba đừng cho con dự. Con cũng chỉ biết như khi tang mẹ, con đứng xa xa nghe tiếng gõ mõ tụng kinh. Em còn nhỏ quá chưa biết thương đau, len lén trốn ra khỏi nhà chơi. Em nhìn thấy con hai mắt đỏ hoe, hỏi con sao lại khóc.

Con đoán, chắc em không biết mình từng có một người “anh” là con. Con cũng không dám nói cho em biết, chỉ đáp rằng đường làng nhiều bụi quá, bụi bay vào làm xót mắt con…

*

Ơn sinh ơn dưỡng con không trả cho ba mẹ được ngày nào. Nếu có kiếp sau, con sinh cắn cỏ ngặm vành xin làm trâu làm ngựa trả ơn cha mẹ kiếp này…

Lộ Hi Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers