“Mẹ có thể không thương em, nhưng nhất định sẽ không bỏ rơi em.”

Em ấy sinh ra đã không có ba, mẹ là người thân duy nhất bên cạnh và nuôi dưỡng em đến tận bây giờ. Hai mẹ con em cùng bươn chải sống qua ngày tại một góc phố nghèo nàn ở miền Bắc.

Mẹ em gồng mình làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, chỉ có thể gặp em vào những khi em thức đêm để học bài. Có một người mẹ như vậy, thật đáng tự hào phải không?

Ấy vậy mà dù là mẹ con máu mủ ruột rà, nhưng giữa hai người lại có một cánh cửa lớn, chìa khóa đã lâu không tìm thấy nữa rồi. Em không nhớ rõ lần cuối cùng mẹ ôm em là khi nào nữa, có lẽ khi em nhận thức được mẹ chẳng hề thương em một chút nào cả. Em thấy ghen tỵ với các nhân vật trong sách truyện, bởi họ có mẹ yêu thương, còn em thì không.

Vì vậy, trong tiềm thức của em, khái niệm về “mẹ” không giống như các bạn nhỏ khác, mà “mẹ” chính là khát vọng, là nỗi đau của em.

Em ấy thương mẹ lắm, nhưng mẹ có thương em ấy không? Em đã không dám hỏi mẹ, hoặc không thể hỏi được, vì thời gian của mẹ chưa từng dành cho em, dù chỉ vỏn vẹn hai giây để em nói rằng:

“Con yêu mẹ!”

Nhưng mà em ơi, em có biết rằng mẹ không phải không thương em, mà chính là không biết phải thương em bằng cách nào. Mẹ là lần đầu tiên giữ cái chức vụ thiêng liêng này, mẹ có quá khứ thật đáng sợ, thế nên mẹ chẳng biết thương yêu thật sự là như thế nào.

Vì vậy mẹ đã chọn cách lẫn tránh em, chỉ có thể như một ánh trăng thầm lặng mà che chở, bảo vệ cho em.

Khi lần đầu tiên nghe em bập bẹ nói tiếng “Mẹ ơi!”, mẹ đã vui mừng đến cỡ nào. Lúc em ngã nhào vào lòng mẹ khi tập những bước đi đầu tiên, đáy mắt mẹ đã ứa lệ tự bao giờ. Khi nhìn thấy em cao lớn hơn một chút, mẹ có cảm xúc không nói thành lời.

Khi chợt nhận ra em đang dần hờ hững với mẹ, lòng mẹ đột nhiên quặn đau dữ dội. Khi thấy em nằm nhoài trên bàn học, mẹ đã len lén đắp chăn cho em, khẽ khàng ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của em.

Khi nhìn thấy em đã lớn khôn trở thành một thiếu nữ đáng yêu, mẹ đột nhiên cảm thấy trái tim ấm áp đến nhường nào. Tất cả những gì thuộc về em, mẹ đều lặng lẽ cất chúng vào trí nhớ, sợ đến một ngày lại đãng trí quên mất.

Em có lẽ không biết, mẹ đã thương em như thế nào. Mẹ rất thương yêu em, nhưng tình yêu này giống như bị mây che khuất vậy, không thể len lỏi một tia sáng nào ra ngoài. Không phải mẹ không biết thể hiện chúng, chỉ là vì mẹ không được dạy là biểu đạt ra sao.

Với một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường như mẹ, “yêu thương” dường như chỉ là một khái niệm không tồn tại. Nay lại có một thiên thần nhỏ chui vào thế giới riêng kia, khiến cho mẹ bất ngờ mà không chuẩn bị kịp. Không hào nhoáng, nổi bật, chỉ âm thầm và lặng lẽ.

Mẹ có thể không thương em nhưng nhất định sẽ không bỏ rơi em.

Sai rồi, phải là “Mẹ vô cùng thương em, nhất định sẽ không bỏ rơi em!”. Em có thể không nhận ra tình cảm ấy, em có thể gạt bỏ mẹ ra đi, em có thể không thương mẹ, nhưng mẹ tuyệt đối sẽ thương em theo cái cách của một đứa trẻ mồ côi chẳng biết gì về khái niệm “yêu thương”.

Thanh Tâm | Gửi từ group Hall of Dreamers