Mình sẽ lỡ nhau.

Em có một linh cảm rằng, mình nhất định sẽ lỡ nhau.

Khá buồn cười nhỉ?

Anh nói xem. Một ngày, hai con người, hai thành phố, chẳng còn bất kỳ một điểm giao nào nữa.

Thì sẽ thế nào đây?

Hôm nay em nhận được một lời chúc khá dài. Chúc sức khoẻ, bình an, giáng sinh, năm mới, cả sinh nhật em nữa. Họ cũng từng chúc em nửa đời sau an yên. Em biết, ngày hôm nay em viết dòng này, cũng là ngày cuối cùng em góp mặt vào cuộc đời họ. Có chút vội vã, anh nhỉ?

Anh, em, chúng ta, còn xuất hiện ở dòng đời của nhau bao lâu nữa? Em không biết, anh cũng chẳng rõ đúng không? Mọi người cứ rời bỏ nhau, bằng nhiều lí do, hay bằng cả những lí do chẳng phải lí do. Suy cho cùng là tại vì chẳng thể tiếp tục ở lại.

Một chút cảm mạo vây lấy em lúc này. Sống mũi thật khó thở. Hôm nay là một ngày chẳng hề vui vẻ đối với em. Đêm qua em ngủ quên, một giờ sáng giật mình tỉnh giấc. Đèn phòng của em vẫn sáng, vài chú muỗi đã đốt em thì phải. Một tin chúc ngủ ngon từ ai đó, khá muộn. Rồi tắt đèn, em lại ngủ lúc nào không hay.

Ta cũng không nói chuyện vài ngày rồi. Không sao cả, em cũng đã quen. Một phần là chúng ta chẳng còn mấy chuyện để nói, phần còn lại là em chẳng biết mình đang dùng thân phận gì để nói chuyện với nhau.

Em từng nói “chúng ta” không phải là từ để dùng cho anh và em lúc này. Em đã sai, “chúng ta” vốn dĩ chưa từng dành cho em và anh. Nhưng em xin phép, xin phép được mượn “chúng ta” cho bài viết này. Nhé?

Là em thích anh trước, là em thương anh trước, cũng là em từ bỏ anh trước. Nhưng lại chẳng có sau, vì những điều này chỉ một mình em làm. Không sao cả, em tự nguyện, trước nay luôn tự nguyện.

Giữa thế giới hơn bảy tỉ người này, gặp được anh là may mắn của em. Đôi lúc em cũng chẳng rõ là may mắn hay không may mắn nữa. Anh đến, dạy cho em rất nhiều điều, giúp em trưởng thành, giúp em vượt qua đôi chuyện nhọc nhằn của cuộc sống. Dạy em thích anh, dạy em thương anh, dạy luôn cả từ bỏ anh.

Chỉ có điều anh lại không dạy em cách quên anh. Có thể là do em lười học, cũng có thể là anh dạy không tốt, anh nhỉ?

Chỗ em có chút gió hanh rồi. Môi em khô hết cả, tóc cũng rụng nhiều hơn. Và có chút nhớ anh.

Em chẳng biết dùng từ “nhớ” ở đây có phù hợp không. Nhớ thì là nhớ thôi, dù chẳng da diết như lúc trước. Em nhớ anh. Không nhớ điên loạn, không nhất định phải ngay lập tức tìm anh. Chỉ là có chút nhớ anh. Chỉ là có chút nhớ giọng nói em chưa từng được nghe. Chỉ là có chút nhớ một lời chúc ngủ ngon, một lời chào ngày mới.

Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ của em vơi đi thì phải. Và nó giúp em hiểu rằng, ngày ta thực sự xa nhau đang đến gần. Gì mà xa nhau, ta vốn dĩ chưa từng bên nhau cơ mà. Nhưng lại có ngày xa nhau thực sự.

Em từng đến thành phố của anh. Một chuyến tàu hoả. Lúc đó chúng ta chưa hề biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng thôi thì vẫn tính là từng thở chung một bầu không khí thành phố đi anh. Vài năm sau, khi em gặp được anh thì lại chẳng đến được thành phố của anh nữa. Em từng hứa nhất định sẽ quay lại đó, anh cũng từng nói sẽ đợi em. Nhưng hôm nay viết những dòng này, em lung lay rồi.

Em sợ phải đối mặt với anh, sợ em chẳng có cách nào mở lời, lại càng sợ lúc đó anh đã rời đi khỏi thành phố ấy.

Em không định đến thành phố của anh để gặp anh. Có thể em sẽ đến, sẽ vô tình dạo trên đoạn đường anh từng đi, sẽ hằn gót lên những bãi cát, nơi có dấu chân anh giữa vô vàn bước chân xa lạ, có mỗi anh là thân quen. Em có thể sẽ quay lại dòng sông ấy, em có thể sẽ quay lại cây cầu ấy.

Nhưng nhất định không phải là gặp anh.

Thời điểm mà hai đường thẳng không còn bất kỳ điểm chung nào nữa, khi anh rời bỏ nơi này, hay lúc em gom đủ tất thảy tuyệt vọng, thì nhất định mình sẽ xa.

Bởi vậy, mình sẽ lỡ nhau, đúng không anh?

Diệu Anh | Gửi từ group Hall of Dreamers