Này cô gái, anh biết em đã phải cố gắng rất nhiều.

Ngày hôm qua anh bắt gặp bóng dáng em loay hoay ở ngã ba đường, dường như em không biết nên chọn ngã rẽ nào thì mới đúng. Chần chừ mãi thì trời đổ mưa, em bật khóc trơ trọi giữa dòng đời xuôi ngược.

Ngày hôm qua em khoác lên mình bộ vest công sở cứng nhắc, trông em chững chạc mang đôi nét xa cách. Thần thái tự tin khiến người đối diện phải e dè lẫn lo sợ. Đồng nghiệp ở công ty có kính nể nhưng lại không dám yêu mến, họ bảo em khó gần.

Bước vào đời bằng trái tim không vẹn nguyên đã khiến em cảnh giác hơn với mọi thứ, với những bóng bẩy trước mắt. Em khước từ mọi sự tử tế người ta dành cho mình bởi em nghĩ đó đều là hoa mỹ dối trá, trao đi tin tưởng chỉ nhận về thương đau. Em thà bỏ lỡ còn hơn phạm sai lầm.

Anh biết em vẫn còn ám ảnh với quá khứ. Những trò đùa quái gỡ của lũ bạn cấp 3 thi nhau bắt nạt em, nơi giảng đường đại học đầy rẫy thị phi, bạn thân đạp lên em để tô điểm cho chính mình… Mọi thứ hằn sâu vào tâm trí dai dẳng bám theo đã khiến em mất tất cả niềm tin vốn có.

Anh biết em từng trải qua đôi ba mối tình, dốc cạn tấm chân tình cho đối phương chỉ mong cầu nhận lại tình yêu, hạnh phúc. Ngờ đâu đời xô em ngã, niềm vui chẳng thấy mà chỉ có nước mắt lưng tròng. Không oán trách, chỉ lặng lẽ thu mình sau bao lần đổ vỡ.

Em, hãy nghe anh nói.

Anh sẽ không bảo em cố lên, không khuyên em mạnh mẽ, không an ủi em vài lời sáo rỗng nhạt thếch. Anh chỉ có đôi điều muốn chia sẻ với em, động viên bằng sự dịu dàng nhất cho riêng em. Kiên trì lắng nghe anh thêm một chút thôi.

Đừng cố gồng mình như vậy, anh đau lòng.

Khi em còn đang chùn chân trước ngã rẽ, mọi người muốn giúp đỡ, nhưng em khước từ bằng gương mặt vô cảm của mình. Em thấy gì trong buổi chiều lạc lõng đó giữa đại lộ thênh thang, là cô độc đúng không?

Em cố ép mình sống lý trí, xa lạ với mọi người, nhưng sự tủi thân chiếm lấy em đến cùng cực, chưa một lần được vui vẻ phải không em? Anh tin là em nhận ra xúc cảm từ trái tim mình, nó đang gào thét và âm ỉ đau. Khóc một lần đi để em thấy rằng mình đang sống chứ không phải “tồn tại”.

Mở lòng đi em. Hãy cứ chân thành, cứ tin tưởng và cứ dại khờ. Em sống cuộc đời vô ưu của em, chẳng ai có quyền phê phán em cả. Những gì em chịu đựng, em trải qua, đã trao đi rồi sẽ nhận về thứ xứng đáng sau ngần ấy chông gai.

Anh luôn mong mỗi ngày của em đều vui vẻ tràn ngập tiếng cười, không oán hận, không bi thương, không rơi lệ.

Mong em sống vì em. Hài lòng, an nhiên.

Và điều cuối cùng anh muốn nói với em.

Này cô gái! Nếu em nhìn kỹ, vẫn có người dõi theo bóng lưng đơn độc của em.

Nguyễn Ngọc Như Thảo | Gửi từ group Hall of Dreamers