Giống như thời niên thiếu của Nobita có Doraemon làm bạn, năm tháng ấy của tớ có cậu cạnh bên.

Còn nhớ lúc nhỏ với những buổi chiều ngồi chờ tivi chiếu Doraemon, với những cuốn truyện tranh có chú mèo máy mà tớ coi như cả kho báu của riêng mình. Hồi ấy tớ vẫn không hiểu sao Nobita của tương lai lại không có Doraemon bên cạnh, vẫn trách cứ tác giả tại sao lại không để Doraemon cùng Nobita làm bạn đến suốt đời.

Cho đến tận bây giờ tớ mới hiểu, thực sự có những người chỉ thuộc về một đoạn thời gian nhất định trong cuộc đời của bạn. Họ góp mặt trong cuộc đời bạn, không thể cùng bạn chung lối suốt đời nhưng lại cùng bạn tạo nên những kí ức đẹp đẽ nhất. Tớ cũng có một người bạn như thế, một người bạn chỉ thuộc về tuổi thơ.

Cậu ấy không tài giỏi như Doraemon, không có chiếc túi thần kì chứa đầy bảo bối. Cậu ấy có khiếm khuyết về cơ thể khiến cho bạn bè trong lớp đều xa lánh. Nhưng cậu ấy có chút ngốc nghếch, chẳng coi đó là chuyện gì to tát khiến tớ cũng nghiễm nhiên coi đó là chuyện bình thường. Trẻ con mà, vô tư đến lạ. 

Chúng ta đã ở bên nhau từ lúc nào, tớ thật sự không nhớ rõ. Từ trong kí ức lúc còn rất nhỏ của tớ đã có hình bóng cậu cạnh bên. Đó là khi “ngao du” trên cánh đồng trước nhà mà đối với trẻ con như chúng mình chính là cả thế giới rộng lớn.

Đó là những buổi chiều mặt mũi lem luốc vì chơi đồ hàng, chơi nấu ăn. Đó là những củ khoai còn sót lại trên ruộng lúa, nhỏ tí tẹo, chẳng bằng củ khoai mẹ mua nhưng lại là cả kho báu với chúng mình, lấy rơm đốt lửa vùi khoai nhìn nhau cười tươi rói.

Những kí ức mà đến tận bây giờ khi nhắm mắt lại tớ vẫn có thể mường tượng ra một cách rõ ràng. Học hết cấp II, cậu nghỉ học còn tớ tiếp tục con đường học hành phía trước của mình. Chúng ta mỗi người một ngả, cũng không còn là những đứa trẻ con có thể ngày ngày đùa giỡn, chơi đùa. Cứ thế mà xa nhau. 

Cho đến một ngày gần đây, tớ gặp lại cậu. Khoảnh khắc ấy, kí ức như dòng chảy cuộn trào trong tâm trí tớ nhưng lời thốt ra miệng lại toàn là những câu đầy khách sáo.

Chúng ta đều đã thay đổi, đều đã trưởng thành theo cách riêng của mình. Đó là cái giá mà mỗi người phải trả cho sự trưởng thành, bước đi xa hơn, ngắm nhìn rộng hơn, đồng thời cũng đánh mất đi rất nhiều thứ.

Đột nhiên lúc đó tớ nhớ đến một phân đoạn trong bộ phim Doraemon, khi Nobita lúc nhỏ cùng Doraemon vượt thời gian đến tương lai gặp Nobita trưởng thành.

“Muốn gặp cậu ấy không?”

Nobita trưởng thành nhìn Doraemon đang ngủ trên chiếc ghế đằng xa, suy nghĩ rồi nói:

“À không, không cần gặp đâu.”

“Tại sao vậy?” Nobita lúc nhỏ thắc mắc.

“Doraemon là của cậu.”

Chẳng biết từ lúc nào mắt tớ đã cay xè. Ừ phải rồi, những kí ức đẹp đẽ ấy, người bạn ấy chỉ thuộc về tuổi thơ của chúng ta. Chúng ta sẽ bước đi trên con đường mới mà không có nhau nhưng dáng vẻ đẹp nhất, vô tư nhất của cậu năm ấy sẽ khắc sâu mãi mãi vào trái tim tớ. 

Đó là người bạn độc nhất vô nhị. Một người bạn không hoàn hảo nhưng có lẽ tớ sẽ chẳng thể tìm thấy một người thứ hai cho tớ cảm giác yên bình giống cậu.
Bởi vì cậu chính là tuổi thơ của tớ, cho tớ thấy chính mình trong những năm tháng vô tư nhất.

Cảm ơn cậu vì đã là người bạn của riêng tớ. Giống như thời niên thiếu của Nobita có Doraemon làm bạn, năm tháng ấy của tớ có cậu cạnh bên.

Vũ Hồng Nhung | Gửi từ group Hall of Dreamers