Mẹ ơi hôm nay ở đây trời trở giông to quá…

Con về nhà trong tấm áo bông đã ướt đẫm mưa gió xứ người. Con bỗng nhớ cái cây chuối đổ rạp trước cửa nhà mình cái ngày mưa bão, con bỗng nhớ con Mic cứ thích cuộn tròn trong chân con mỗi khi bão về, con còn nhớ cả nồi cháo nóng hôi hổi của mẹ mà con ăn vô lo vô nghĩ trước màn mưa trắng xóa sân nhà.

Cái phòng tĩnh lặng và lạnh tanh chẳng có âm thanh nhà mình, chẳng có tiếng sửa ống nước vỡ lách cách của bố, chẳng có tiếng tivi inh ỏi của đứa em, cũng chẳng còn tiếng xuýt xoa “ Sao ướt hết thế con” của mẹ nữa.

Đi du học là khao khát cả cái thanh xuân cuồng nhiệt của con, là những mộng mơ những ngày còn cắp sách tới trường. Con để mặc cho những điều nhỏ bé, bình dị ở sau lưng, chỉ một phương hướng về xứ chẳng phải quê mình, hướng về đất cát chẳng phải màu của Tổ quốc.

Điện thoại rung lên, con thấy mẹ gọi, mẹ hỏi con ổn không, vẫn khỏe chứ. Con cười xòe bảo mẹ ơi ở bên này thích lắm, ai cũng tốt với con mẹ ạ. Con gập máy nhanh, bảo rằng con phải học đây, vì con sợ mình chẳng kìm được nước mắt. Con muốn về với mẹ bảo rằng ở đây chẳng giống quê mình, con cứ một mình khi ăn, khi uống, khi cô đơn, khi ốm đau bệnh tật.

Mẹ ơi, mẹ đừng lo, bởi con không hối hận. Con đi để lớn lên, để trưởng thành, để đối diện với cuộc đời, để cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn hôm nay, ở đây người ta dạy con rất nhiều điều và cũng để con biết, con không phải công chúa như trong vòng tay của mẹ nữa.

“Mẹ ơi! Hôm nay nhà mình có đợi cơm con không?”

Ngọc Linh | Gửi từ group Hall of Dreamers