“Người cùng mình đi qua đêm tối, chưa chắc đã cùng mình đón bình minh.”

Mình gặp cậu vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, mình cô đơn, còn cậu thì khổ sở. Chúng ta bấu víu vào nhau như hai ngọn cỏ đơn độc cố truyền cho nhau sức mạnh để sinh tồn giữa bão giông.

Mình chẳng biết ngày chúng ta chính thức gọi nhau với danh phận là “người yêu” là khi nào, chỉ biết rằng chúng ta là người bạn duy nhất của nhau, rồi dần dần thấu hiểu nhau như tri kỉ, rồi chúng ta yêu nhau, mọi thứ cứ chậm rãi mà tiến lên như thế, từ lúc nào mình cũng chẳng hay.

Cậu khi ấy tựa như chú mèo hoang tội nghiệp, mình mẩy thương tổn vì bị những kẻ mạnh chèn ép, bắt nạt, giày vò. Mình khi ấy trống rỗng và cô độc, ngày ngày hít thở trong bầu không khí khắc nghiệt, thờ ơ.

Mình bảo vệ cậu, cậu sưởi ấm mình, chúng ta đã trải qua những ngày tăm tối cùng nhau. Chúng ta cùng nhau lang thang trên chiếc xe cũ kĩ, lượn quanh thành phố trốn tránh hiện thực, chúng ta băng bó vết thương cho đối phương, chúng ta ngoắc tay hứa hẹn với nhau, rằng chúng ta sẽ cùng thoát ra khỏi sự đau khổ này.

Chỉ tiếc là mình không thể lớn nhanh bằng cậu. Thời gian không chờ đợi mình, và cậu cũng thế. Cậu bây giờ không còn là chú mèo hoang thuở nào, cậu đã trở thành một con hổ dũng mãnh và kiêu kì ở xứ lạ, nơi mà chúng ta gọi là “miền đất hứa”.

Mình nhớ ngày cuối cùng mình nghe giọng cậu qua điện thoại sau thật nhiều cãi vã vì xa cách, cũng là một ngày mùa đông, lạnh ngắt, cậu nói rằng cậu muốn hướng về tương lai, phần quá khứ kia, hãy yên nghỉ, chúng ta, hãy chia tay.

Tựa như một người leo núi mất đi điểm tựa và hụt chân, mình đã chơi vơi suốt cả một khoảng thời gian dài, mình không sao ngăn bản thân tìm hiểu về cuộc sống của cậu.

Người luôn cúi đầu bước thật chậm nay đã trở thành một người thẳng lưng ưỡn ngực cười nói với tất cả mọi người, cậu có thật nhiều bạn mới, Facebook cậu luôn tràn ngập những dòng bình luận đùa giỡn, mình biết cậu đang rất vui.

Mình không nghĩ là chúng ta có thể cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, tiến xa như thế. Mình lại càng không nghĩ là chúng ta đã tiến xa như thế, mà vẫn chia tay. Mình từng một trăm lần tuyên bố, mình, hôm nay, không còn yêu cậu nữa, chúc cậu mạnh khỏe.

Mình vẫn chưa làm được, nhưng vẫn chúc cậu mạnh khỏe.
Avery Vil | Gửi từ group Hall of Dreamers