Năm tháng mình đã đi qua, bắt gặp bao ánh nhìn, lướt ngang nhiều khuôn mặt, thuộc lòng vài cái tên, cứ thế mà những con người xa lạ dần trở nên thân quen, chầm chậm gọi tên nhau bằng mối quan hệ khi xa, khi gần.

Danh bạ điện thoại ngày một dài thêm, bạn bè trên Facebook cũng cứ thế tăng dần, từ trăm đến cả ngàn, dẫu chẳng nhớ nổi khi xưa vì sao mình biết nhau hay lần gần nhất cùng trò chuyện là khi nào.

Mỗi khi nhìn lại những mối quan hệ ấy, mình lại tìm kiếm một lý do để khiến bản thân muốn níu nó lại bên đời, ví như có thể một ngày nào đó ai kia cần mình lắng nghe đôi ba lời tâm sự hay nhờ book hộ chuyến xe trong một đêm muộn sau giờ tăng ca. Như là mình vẫn luôn ở đấy, biết đâu có lúc sẽ là cứu cánh cho vài người.

Cũng có khi nghĩ rằng rồi mình sẽ cần người kia trong mai này, có thể, họ sẽ luôn ở đó để chờ mình tìm đến mỗi khi gặp chuyện chẳng may. Như khi nhìn trời xanh hôm nay đầy nắng gắt chói chang và biết có một tán cây đủ rộng nơi góc phố làm chỗ tránh cái nóng oi nồng, như khi nhìn trời đầy mây đen u ám và biết chiếc ô bấy lâu vẫn ở sau cánh cửa sẽ che mình khỏi những cơn mưa.

Có lẽ những gì tự vẽ ra chỉ là một nỗi lo xa quá bởi nếu ai cũng nghĩ như vậy thì đến bao giờ chúng ta mới là sự ưu tiên cho nhau mỗi khi phân vân lựa chọn. Chấm xanh giữa đêm khuya nhiều vô kể, số điện thoại chỉ cần mở danh bạ, nhấn phím gọi sẽ có hơn một người nhấc máy. Hàng cây trên phố ngày một dày thêm, tán lá rộng hơn lúc xưa và sau cánh cửa luôn có nhiều hơn một chiếc ô nằm nín bặt.

Để rồi nhận ra mình không cần thuộc quá nhiều cái tên như thế, dẫu biết chúng ta tồn tại trong đời để kết nối với nhau, dừng chân nơi cuộc sống của người kia vì chữ duyên hay may mắn hơn là kề cạnh nhau ở một góc quán quen nào đó.

Nếu ngày nào cũng là ngày đẹp trời thì lấy đâu ra niềm cảm thán cho một sớm mai sang có ánh nắng vàng nhẹ nhàng chen chân qua ô cửa. Nếu bốn mùa đều thấm đẫm cơn mưa thì biết tìm đâu niềm hân hoan của khóm hoa từ lâu đã chôn mình trong khô hạn.

Cũng như cách mình từng dang tay đón từng người xa lạ lần lượt bước vào cuộc đời bản thân, có người chọn ở lại và cũng lắm kẻ rời đi. Để khi đêm về trong thanh âm không tần số, chợt nhận ra ai nấy cũng như ai, tự hỏi những lúc cần nhau mình sẽ gọi tên người nào.

Đôi lúc đã nghĩ những mối quan hệ cũng giống như những lá bài mà cuộc đời ngẫu nhiên chia về phía mình, không biết trước. Việc cần làm trước nhất là sắp xếp lại các quân bài để biết lá nào được ưu ái giữ lại, lá nào được cân nhắc và số còn lại thì nghiễm nhiên được đặt xuống nếu cần.

Để khi đang hòa vào một niềm vui nhỏ bé, sẽ không phải đắn đo kể cho người nào nghe mình đang hạnh phúc như thế nào. Để khi nước mắt rơi trong chiều muộn và giây phút cố ngước nhìn trời cao, sẽ hiện ra một vài cái tên mặc định mà đêm về mình sẽ muốn tỉ tê bày tỏ.

Để nhận ra niềm vui hay nỗi buồn của bản thân cũng xứng đáng với những người được mình trao niềm tin sẻ chia chứ không tùy tiện đặt vào ai kia mà từ lâu đã thành một mối quan hệ đại trà, không điểm nhấn.

Đôi lúc cứ nói đùa, rằng mối quan hệ trong đời cũng nên được nhập vào file Excel, sau đó filter rồi sort, thậm chí xếp hạng, fill màu. Như khi mường tượng về một khoảnh khắc quan trọng nào đó trong cuộc đời, sự hiện diện của ai kia sẽ khiến nỗi vui trong trái tim bé xinh được nhân lên gấp bội, dù mắt nhắm nghiền hay buộc miệng gọi tên cũng chẳng phải đắn đo cho những người mà mình vốn dĩ đã xem là xứng đáng.

Để biết rằng tình cảm, niềm tin của mình đã được cẩn thận chọn trao cho những ai lòng này thật sự trân quý trong cuộc sống ngắn ngủi giữa bao nhân ảnh ngập tràn lối rẽ vào đời nhau, trong cuộc sống quá nhiều màu và không ít lần dốc lòng đánh cược.

Để biết rằng trong bảng Excel được kỳ công sắp xếp, dải danh sách được phép ở lại ngăn thẳm sâu trái tim không mang cùng màu với những cái tên mình chỉ chọn mỉm cười rồi cứ thế lướt qua.

Để biết rằng danh bạ ngày càng dài ra nhưng không có nghĩa sẽ thêm một tấm chân tình.

Phong Linh