Người cùng tôi đi qua suốt những năm dài tháng rộng ấy, cuối cùng lại trở thành người dưng ngược lối.

Nỗi đau của em, tôi không cách nào hiểu thấu, hạnh phúc của em, tôi lại không thể nào níu giữ.

Nếu buông tay là giải thoát, vậy quãng đời còn lại tôi chỉ cầu mong em hãy luôn bình yên vui vẻ. Dù em lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ chúc phúc.

Đợi em yên bề gia thất, tôi sẽ đi tìm hạnh phúc của mình. Thế gian này rộng lớn đến vậy, một mình em lưu lạc tôi không yên tâm. Năm tháng trước tôi có lỗi với tuổi xuân của em, vậy nên sau này sẽ luôn âm thầm bảo vệ em.

Đoạn ngày tháng đó tôi có bao nhiêu phần vô tâm, tôi cũng không biết. Chỉ có em lặng lẽ chịu đựng. Đến một ngày em nói ra lời chia tay, nhẹ bẫng, không có luyến tiếc, không có bi lụy, cũng không cho tôi được một lý do.

Khi ấy tôi nghĩ, em chỉ đang giận dỗi nhất thời, đợi qua mấy hôm sẽ bình thường trở lại.

Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng đợi được ngày em quay về. Mỗi tối đi làm về trễ, căn nhà không sáng đèn, cũng không có chút ấm áp nào, khi ấy tôi mới nhớ em đã đi rồi, sẽ chẳng còn ai chờ tôi về mỗi tối nữa. Lúc đi chơi với bạn bè cũng không có người thúc giục.

Tôi nhớ mấy hôm trước là quốc tế phụ nữ, bình thường những ngày thế này tôi ít khi nhớ, chỉ đến khi em hậm hực trách móc mới vội vàng mua quà qua loa. Nhưng hôm ấy tôi lại nhớ rất rõ, quà cũng lựa rất kỹ. Nhưng chẳng có ai để tặng nữa rồi.

Lúc trước tôi xem sự quan tâm của em là phiền phức, liên tục né tránh. Tôi cứ nghĩ sự quan tâm ấy là vô bờ vô bến, lại không biết cái gì cũng có giới hạn. Mà tôi, từ lâu đã chạm đến giới hạn sâu nhất trong lòng em rồi.

Giống như giọt nước tràn ly vậy, sự thất vọng của em về mối quan hệ này cứ từng ngày gom lại, đến khi không thể chứa nổi nữa sẽ tự động vỡ tan.

Tôi từng nghĩ, em là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, sao lúc chia tay lại không rơi một giọt nước mắt nào, kết thúc mối quan hệ hơn bốn năm có thể nhẹ nhàng như vậy, em không đau lòng sao? Thực ra tôi không biết, những ngày tháng yêu tôi, em đã đau lòng đủ rồi.

Đau đến nỗi dường như không thể khóc nữa, chỉ có thể bình thản mỉm cười.

Em dùng phương thức cực đoan nhất để dạy tôi cách yêu một người, nhưng sau khi tôi học được rồi, người cùng tôi thực hành lại chẳng phải là em nữa.

Nếu có thể, tôi vẫn nguyện dùng hết tất thảy may mắn đời này của mình đổi lấy một lần nữa được yêu em.

Nhưng tôi không thể, vậy nên tôi chỉ có thể ở lại chốn cũ này cùng với muôn vàn hối tiếc chúc phúc cho em.

Cô gái của tôi, quãng đời còn lại, bình yên em nhé. Hãy gặp người tốt hơn tôi.

Uyển | Gửi từ group Hall of Dreamers