Một ngày mây không thuận, gió không hòa, em bước ra khỏi giường với cái đầu nhức nhối vì khó ngủ và giấc mơ kì lạ kéo dài cả đêm qua.

Mắt nhìn còn mờ nhòe, em thấy thấp thoáng trong gương đối diện một cô gái tóc ngang vai rũ rượu, bờ vai gù xuống, quầng mắt thâm đen sau những đêm liên tục thiếu giấc, đôi môi khô khốc trắng bệch. Em còn lại gì sau những héo mòn từng ngày nơi thể xác này?

Thân tàn mang dại, em liệu có bắt đầu một ngày mới thật hạnh phúc được hay không? Tại sao em không khóc, mà cứ sống mòn sống mỏi thế này mãi?

Đưa tay lấy miếng đùi gà đã nấu sẵn trong tủ lạnh, hộp ngũ cốc hoa quả khô trên kệ bếp, bịch sữa lớn đặt sẵn bên lò vi sóng. Từ từ đổ cốc sữa tươi không đường vào bát lớn đựng phân nửa ngũ cốc, chẳng biết làm sao lại rơi xuống khỏi bàn, vỡ tan. Ngũ cốc cùng sữa tươi, đáng ra phải là một bữa ăn ngon, giờ lem nhem hỗn độn trên mặt sàn.

Miếng đùi gà để trong lò vi sóng đã điểm chuông hết thời gian chạy, em lấy tấm khăn thường dùng trong bếp lấy nó ra. Thật không may, tấm kệ nóng chạm vào mu bàn tay em, bỏng rát. Mở ngăn trên tủ lạnh tìm chút đá chườm, lại chỉ còn hai viên nhỏ trong khay lớn.

Cũng chẳng sao đâu. Miếng đùi gà tỏa mùi thơm phức, từ từ lan tỏa nơi phòng bếp trắng thuần, không muốn cũng phải ăn. Thịt gà ngon mà. Chỉ duy có đồ ăn, không bao giờ phản bội lại bạn.

Lại nhớ đến giấc mơ đêm hôm trước, em đang đạp xe trên con phố Nhật Bản tràn đầy màu hồng anh đào rơi trong gió, đôi chân muốn nhanh tiến về phía trước, lại đau nhức khôn nguôi, em còn thả nguyên chiếc xe yêu thích nhất ấy, ngồi bệt bên vệ đường, hình như có cái gì đó rơi trúng mắt em.

Đột nhiên em bật khóc. Vì tô ngũ cốc đã rơi vụn vỡ kia. Vì tấm kệ nóng kia. Vì vết đỏ đang nhức nhối nơi mu bàn tay. Hay vì điều gì khác nữa hả em?

Tại sao em không khóc, khi em biết rằng mối tình đầu của em đã phản bội lại em, khi lần đầu tiên yêu một người đã chịu tổn thương?

Tại sao em không khóc, khi người thứ hai bước tới, làm em rung động, rồi đột nhiên biến mất không rõ lí do, một thời gian sau lại quay lại với tư cách người yêu của bạn thân em, khi mà trái tim em thêm lần nữa bị tổn thương bởi hai người gần kề em nhất?

Tại sao em không khóc, khi người nâng đỡ em một đời đột nhiên ngã bệnh, thậm chí chẳng còn đi lại bình thường được nữa, khi em đáng lẽ vẫn còn được vui vẻ lớn lên cùng Doraemon, cười đùa cùng Shinosuke, nhung nhớ các anh chàng của Ghibli thì cuộc đời lại cướp đi của em cái hồn nhiên tuổi 16 đó của em?

Tại sao em không khóc, khi em bị đổ oan mà chẳng ai đứng lên bảo vệ em, hại em bị mắng chửi cả mấy tháng trời, tủ đựng đồ luôn tràn đầy rác rưởi, chẳng dám mở tài khoản xã hội vì sợ đọc được bài đăng hay tin nhắn không tốt về mình, không dám ra ngoài đường nhiều vì sợ sẽ bị bạn học cùng trường đánh đến thê thảm, khi em chẳng đáng bị như thế?

Tại sao em không khóc vì những điều “lớn lao” kia, mà lại vì một tô ngũ cốc thôi đã rơi lệ rồi?

“Không sao, không sao đâu, đều đã qua rồi.”

Em gọi điện thoại cho ai đó, từng hồi chuông vang lên ngân dài khắp ban công.

“Chú à, về với em đi”

Chỉ cần có chú, em sẽ không khóc. Chỉ cần có chú, trái tim em liền được bảo vệ. Chỉ cần có chú, đau đớn đến mấy cũng không sao. Giống như khi cả thế giới này đối xử với bạn thật tệ, vẫn có một người sẵn sàng đứng ra gánh vác cả bầu trời thay bạn.

Thế giới này thực không dễ dàng. Nếu bạn cảm thấy nó dễ dàng, thì chắc chắn đã có người tình nguyện thay bạn gánh đỡ muôn ngàn gian lao.

Nhưng chú chẳng phải của em.

Vậy nên em không dám khóc. Người ta chỉ khóc khi biết chắc sẽ có người dỗ dành thôi. Nhìn xem, em đến cả một người dỗ dành còn không có, vậy thì em khóc làm cái quái gì chứ?

Đứng dậy đi em, đi rửa mặt, bắt đầu một ngày mới nào.

Nhật Thiên