“Gã tựa đầu bên bậu cửa, tay gã mân mê mái tóc vàng hoe màu nắng ấm của nàng. Không khí phảng phất mùi của khóm lavender trồng sau ngõ. Nàng nhẹ nhàng chạm tay lên gương mặt xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của sự lão hóa

Bàn tay năm ngón uyển chuyển duyên dáng theo từng nốt son của dây đàn hạc nhỏ xíu, từng thanh âm phủ đầy căn phòng nhỏ ấy một màu chàm ảm đạm nhưng không kém phần tinh tế. Gã gọi cô gái trẻ ấy là “nàng thơ”.

Chẳng biết từ bao giờ con người ta biết đem hình hài của người họ yêu lên mà so tơ phím đàn, có kẻ lại ca tụng người thương bên trong quyển kinh thánh, có kẻ còn điên dại hơn khi đã sống trọn một đời chỉ để đơn phương một chiếc tình không thành

Đêm dài lắm mộng, mà mộng đẹp không thành. Gã thức giấc giữa một đêm canh ba, như một thói quen quá đỗi bình thường, tay gã quơ sang bên cạnh. Bàn tay thô ráp thói đời chạm lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Nàng khẽ cựa quậy, hắn vuốt sợi tóc còn vương trên trán nàng. Rồi một mai nữa thôi, thời gian sẽ lại làm tròn trách nhiệm của nó là hoàn thành một chu kỳ đếm số. Những con số vô cực, nhưng lại chứa đựng lấy cả biển tình.

Ngàn năm sau, sẽ lại có kẻ yêu say đắm nàng, nguyện chết vì nàng. Nhưng chỉ tiếc là kẻ đó không phải là gã…”

*

Anh đọc xong chương hai của cuốn sách tình, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, tại sao ta lại không thể chết để có thể sống lại được lần hai?

Anh chẳng biết nữa em ơi, người đời thường tự giam mình trong một tòa thành vững chắc của cảm xúc. Cũng như em tự biệt lập mình trong bốn bức tường ấy, em từng là nàng thơ của tôi.

Nhưng chỉ là đã từng, suy cho cùng chúng ta đều chỉ là hạt cát trên đầu giày, nhỏ bé-ngoan ngoãn-thiếu não thừa ngu dốt. Thời gian thật đẹp đẽ, nó cho ta những kỉ niệm tuyệt vời và lộng lẫy nhưng đồng thời nó cũng là thứ tàn nhẫn cướp hết đi tất cả của ta và đưa ta về đúng nghĩa một hạt cát

Anh từng nghĩ thế gian này thật là nhỏ bé. Có một ngày anh đã hỏi Đà Lạt “đâu là đích đến của yêu thương?” Và em biết câu trả lời là gì không? Đó là thinh lặng, anh không biết nữa có lẽ là anh đã điên mất rồi em ơi.

Có kẻ bình thường nào lại chọn cách gói chiếc buồn vào chiếc vần đôi thơ đâu hả em? Đám tinh cầu của vũ trụ đang nhìn tâm hồn anh dần mục ruỗng đi, mắt anh nhìn thấy nắng khuya, nhìn thấy đám bụi pha lê của vũ trụ và thấy em nữa

Rồi có một ngày anh sẽ chẳng còn tồn tại trên đời này nữa. Ngày đó xin em hãy cứ an yên như hiện tại, đừng đau buồn vì cái chết của anh. Bởi lẽ anh đang thực hiện nghĩa vụ cao cả của thượng đế đó là trao trả linh hồn lại cho ngài.

Em hãy cứ bình thường sống tiếp, rồi một ngày sẽ đến lượt em và những người ngoài kia.

Đêm nay dài lắm, ngủ đi em, mơ đi em. Mong em sẽ luôn là chính mình trong bất kì hoàn cảnh nào

mong thời gian sẽ nhẹ nhàng với người con gái anh thương

ngủ ngon nhé, nàng thơ của anh

thương nhớ, gửi em.

Xuân Hoà | Gửi từ group Hall of Dreamers