Thương em tôi bỗng dại khờ, tương tư cũng hóa giọt nắng bên trời mây xanh. Thương em tôi chẳng biết điều chi, chỉ biết ký gửi tình này lên tầng mây trong. Thu cuối qua đi trút lá vàng rụng, để cây úa lá cho hàng me ru, cho tôi ngồi bến đợi thiên thu, cho chim vỡ tổ lạc đàn bay đi.

Dưới tầng trời mang đôi vai gầy nhỏ bé, tôi gửi gió mang chút tình thả len mây, nhờ bóng thu lay lòng này về trên phố, dịu dàng thay tôi đánh giấc bên đầu chiều khuất lấp êm thơ.

Nơi chiêm bao đó, tôi vẽ bầu trời trong xanh nơi cầu mắt, họa chiều tà bóng đỏ trộn lam trời, thêm một chút màu đen phẩy nhẹ, cầm cọ này tôi vẽ em trong nỗi nhớ xa ngút ngàn mây.

Tôi thương em từ độ hoa phượng nở, đến chiều tàn mùa hạ đỏ qa đi, đến thu về lá rụng vàng khắp lối, cho xuân tới hoa bay về trời.

Tôi thương em tặng em vài chiếc lá, chẳng phải nhẫn cỏ hay cào cào lá xanh. Chỉ là mảnh tình xanh xao đã bao ngày đóng bụi, gói ghém thành lá thơm tho gọn vào lòng.

Biết em có tình mà dang rộng vòng tay, biết em có tình mà nghe tôi hát: “Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ, em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương”. Em có nghe chăng tình khúc Ngô Thụy Miên, rằng tôi hát gửi đến em ươm vàng những chiều thu.

Tôi đâu muốn thành phố cứ mãi ủ rũ những hôm lê bước dưới đường khuya hiu hắt, mặc thiêu thân sa từng đợt dưới ánh đèn chớp tắt nơi phố thị phồn hoa. Tôi đâu muốn tình mình là cỏ úa xác xơ, tôi đâu muốn tình mình trải rộng bốn mùa thay lá. Tôi đâu muốn cuộc tình vương màu tàn úa, chỉ mong rằng nó biêng biếc như bầu trời có em.

Em sẽ chẳng thể hiểu lòng tôi nhỏ bé bao nhiêu, dưới tầng trời theo những chuyến xe một chiều lỡ bến, có chút tình yêu đọng chừng lưng lửng trên không, theo tầm mắt tôi thả bóng tim vút cao giữa khoảng rộng, trôi về trời theo gió vỡ toang đi.

Em nào biết đâu tương tư như chỉ mành treo trước gió, thoáng lung lay nhưng xao động cả lòng, thoảng nhẹ nhàng rồi sẽ đứt vào một chiều gió lộng mưa rào ghé thăm. Nơi tầng không đó, nghe xốn xang, nao lòng.

Tôi gửi đến em với nỗi nhớ dài hơn cả dòng thư, của người họa sĩ yêu bầu trời xanh trong hơn cả cuộc đời mình. Thương em bằng mấy dòng thư không gửi, tôi khắc khoải neo lòng này lủng lẳng treo tầng mây. Sự lựa chọn mang tôi đến những ban chiều tàn vàng vọt lá và gió vi vu bay. Không sao đâu mà, kiếp này tôi nguyện làm kẻ si tình ngồi hát khúc rong ca, quyện hồn này lả lướt trên mây tầng lặng trôi đó, gửi đến em tình thầm chưa tỏ trên đầu môi.

Này người ơi, chắc em nghĩ tôi hèn nhát lắm thay, có một lời mà không ngỏ ý, để giờ đây mùa thu xanh lá, tình cũng lao đao vàng úa khắp trời. Vì em là mộng tưởng hoa thơm trên cành, làm sao người lữ khách lang thang như tôi mạn lòng hái xuống.

Tôi chỉ là người qua đường vô tình ngước nhìn hoa mà đem lòng cảm mến, lại là hoa vốn đã sẵn có cành của riêng mình, tôi nào muốn tình mình nhuốm bẩn sắc hoa.

Thử hỏi tôi là gì giữa biển người đông đúc, chỉ là chấm nhỏ li ti dần khuất xa trong trời chiều tan tầm đỏ ửng mà thôi.

Đã bao lâu rồi bầu trời không còn xanh mãi, em đến như rực cả ánh xanh trên mây tầng đã ủ ám bao năm qua. Nhưng tình trong lòng này xin cho tôi cất giấu, mong em hiểu cũng mong em đừng hiểu, vì dẫu có cũng như không mà thôi.

Vì đem lòng thương em nên một nửa hồn tôi theo gió thả bay khắp bầu trời cao rộng, nửa còn lại theo mảnh tình này gói lam trời đọng thành dòng nép gọn vào tim. Để rồi vào một chiều thu vàng rơi giọt lá, em hóa thành biển trời rót nắng ủ ấm lòng tôi.

Bởi tôi không muốn đơn phương là khổ đau, nên mới đem lòng yêu cả bầu trời – là em.

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers