Tình thơ – Giọt trong treo đầu lá.

“Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường, hai đứa chung đường sao nghe vấn vương.”

Cánh bướm trắng rơi xuống mặt hồ, tôi xuôi người chèo ngược dòng tìm về đoạn lòng đã lỡ. Dòng thư trao tay năm ấy trót theo gió khẽ vòng rơi xuống mặt hồ lăn tăn sóng, nghe xao lòng.

Tại anh, tại em, tại ai. Tại chúng ta ngờ nghệch đánh rơi vài dòng thu lửng lơ, để giờ đây vô tình trong hư không, từng nét chữ bỗng hóa vài cánh bướm lượn chao xuống mặt hồ, trôi đi theo cơn bỉ cực của cuộc đời nhuốm đầy sắc bi thương.

Ngược mây trời tìm về đoạn lòng cũ kỹ bạc màu, nét bút xanh tờ giấy vàng còn nguyên vẹn, in rõ con số ngày tháng năm tôi biết thương người.

Vài dòng bên này liền bút hỏi thăm: “Đang làm gì đó người ơi”, vội vàng xé toang tờ giấy đáp lời:

“Lén viết thư tình cho bên ấy.” Bên ấy thoáng cười bẽn lẽn kêu ca: “Tình tình có cái đầu ngươi, cất đi cô thấy bây giờ.”

Cuốn vội mảnh giấy lưu vào vở. Thoáng miệng cười nhìn ra khung cửa, hè tới rồi, một mùa áo trắng lại qua.

Tôi nhớ về ký ức đã qua như một bản tình ca vương màu trắng xóa. Trắng vì nó tinh khiết, trong lành như sương mai treo giọt đầu lá. Trắng vì ngỡ tình đầu là mãi mãi. Nào có biết đâu sau này mới hiểu, mãi mãi cũng có chừng.

Hạ cuối qua đi để lại nơi góc trường quạnh vắng chút kỷ niệm trong veo của một thời áo trắng đến trường, chút ký ức đặc quện của những nỗi nhớ không thành câu, của góc hành lang hoen vàng bụi vương đầy trong gió, của tà áo trắng đó em ngang tôi một chiều mộng mơ.

Nhành hoa đó, tôi tặng em nơi dãy hành lang vàng rộp nắng, bao yêu thương rót khẽ vào lòng từng buổi nồng thắm đôi môi. Em trao yêu thương ấp ủ nơi bờ mi khóe mắt, đọng giữa chiều tà khúc ca mùa hè soi tỏ tình ta.

Thế mà, thế mà còn đâu nữa. Những hôm vòng xe lăn bánh đều quay, chiều tan trường cùng người trên phố, mà giờ đây phượng buồn rơi đầy sân không còn ai chung bước nữa. Hạ tới, rồi lại qua đi để lại cho tuổi trẻ ngập tràn nỗi lòng miên man hoang dại.

Hít một hơi của trời Sài Gòn bụi phủ, xòe ngược lòng tay đón gió mùa về, chiêm nghiệm ngày tháng đã cũ. Phải chăng ký ức đó cô quện thành nỗi nhớ đọng thành giọt, rơi khẽ trên đầu tay.

Năm dài tháng rộng, hoa trôi nước chảy, mây bay, thoáng đó đã thấy mùa đông bảng lảng trôi, nắng lại lang thang trải từng ngóc ngách của đường thành phố đông người chen chúc. Ước mơ thuở thanh xuân hôm nào, xin gói gọn vào lòng trời chảy trôi của vùng ký ức tuổi học trò biếc xanh.

“…Ai thương ai quen ai giận hờn
Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới
Cho hôm nay miên man bồi hồi
Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ…”

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers