“Tớ vì cậu, cả ngàn lần rồi”

Một câu nói, chỉ với bảy từ thôi mà lại găm sâu vào trái tim tớ quá thể.

Tớ đứng tại nơi này, nghĩ về cậu vào một buổi chiều. Cậu đứng đó, cách tớ chỉ vài bước chân thôi.

Trước mặt tớ là thân hình cao lớn cùng tấm lưng thẳng tắp rắn rỏi, nó đã phải gánh vác những gì, chịu đựng những gì mà ngày đó tớ đã quá vô tâm để rồi bỏ qua.

Cậu, một cậu trai với khuôn mặt chuẩn tỉ lệ và nụ cười rạng rỡ. Tài lẻ gì cậu cũng có, không có thử thách nào mà cậu không thể hoàn thành. Với hào quang của tuổi xuân phơi phới năm đó đã làm chói mắt bao nhiêu cô gái. Cậu hoàn hảo về mọi mặt, chỉ là có tớ bên cạnh.

Tớ, một cô gái quá đỗi bình thường, bình thường đến nỗi không có gì để phát biểu mỗi khi nhìn vào. Lại tuyệt nhiên có tiếng vì có cậu bên cạnh.

Là cậu, một gia đình không ấm êm chờ cậu về sau giờ tan trường. Đầy tiếng cãi vã vào những chiều không sắc cùng vô số khoảng lặng bao trùm lấy những đêm tĩnh mịch không tên. Cậu ở đó, ôm lấy đứa em bé bỏng trong vòng tay, vỗ nhẹ lấy vài cái vào lưng em để em chìm vào giấc ngủ an yên.

Có chuyện gì cậu cũng không nói tớ nghe. Cậu cứ thế ngày ngày mỉm cười vươn tay kéo lấy tớ cùng chạy về phía mặt trời. Cậu bảo rằng may mà còn tớ ở đây để cậu có thể yên tâm mà đứng vững.

Là tớ, một gia đình hạnh phúc đến hoàn hảo. Những chiều cơm nước đầy đủ, được ba mẹ gọi mấy tiếng bé cưng xuống xơi, những tối êm êm ấm ấm cũng nhau chuyện trò.

Chuyện gì tớ cũng nói cậu biết, miệng cứ luyên thuyên kể rằng gia đình tớ hạnh phúc thế nào, rồi có gì ấm ức nơi trường học. Chỉ là tớ không nhìn rõ nét mặt cậu lần nào, tớ bỏ qua lời cậu nói, vô tâm đến vô tình mà bỏ quên cậu. Mãi đến sau này, tớ vạn lần muốn như cậu bé Đua Diều ấy, làm mọi điều để cậu an yên sóng vai đứng cạnh tớ, rồi tớ thầm thì vào tai cậu: “Tớ vì cậu, cả ngàn lần rồi”.

Tớ đứng ở đây, chốn riêng tư của hai ta, là một buổi chiều đỏ hồng màu hoàng hôn trải dần về ánh tím tiếc nuối của chạnh vạng vào cuối ngày. Tớ lúc này có tất cả, chỉ thiếu mỗi cậu. Và khoảng trống lặng lẽ nơi trái tim không ai thấu.

Còn cậu, cậu nằm xuống nơi xám tro, tối đen, tĩnh mịch nào đó. Không mang theo được thứ gì bên mình. Và cũng có một khoảng trống nơi trái tim không được ai lấp đầy.

Cá Nhỏ | Gửi từ group Hall of Dreamers