Vào ngày hôm ấy, tôi đã lỡ yêu sâu đậm một vì sao cô đơn. Tôi say cái ánh sáng yếu ớt của nó trên bầu trời đêm, say cả độ ấm áp của nó mặc dù chỉ là con số âm.

Tôi đã từng khóc vì ngôi sao ấy quá đỗi lẻ loi, đơn bóng và tôi cũng bất lực vô cùng vì chẳng thể làm gì ngoài việc đứng đây, cách hàng triệu năm ánh sáng, để nhìn, để cảm, để xót.

Tôi còn nhớ, đêm hôm đó, có duy nhất một mình nó sáng rực cả khoảng không bao la.

Ánh trăng vàng dịu chẳng thể nào bao bọc và truyền cho nó hơi ấm, trăng đứng đó chỉ một màu quạnh quẽ.

Tôi biết, vì sao ấy sẽ không biết lạnh, không biết buồn và cũng chẳng biết vui. Dường như đối với nó, phát sáng là lí do duy nhất tồn tại. Nó muốn làm đẹp cho tấm nhung đen đặc, nó muốn sống có nghĩa cho đời, nó sẽ khước từ hào quang chói lòa mà bình dị lặng lẽ ở đó.

Đôi khi, nó sẽ bị màn mây che khuất, lu mờ, cũng có khi nó bị cơn gió hung bạo quật ngang hàng mi, làm cho hai con mắt đỏ độc toàn màu tơ máu. Tôi biết, nó vẫn đứng đó, không rời dù chỉ một giây.

Nhưng có những đêm, tôi thấy nó vắng bóng. Một dòng cảm xúc cứ ứ nghẹn nơi cổ họng. Hình như nó mệt nên đã đi ngủ rồi. Hôm nay, giông bão đã đâm thẳng vào trái tim mỏng manh, hung hăng chà đạp dữ dội, chỉ hận không thể xé nát nơi đó thành nhiều mảnh vỡ vụn.

Cái độc dữ của thiên nhiên vẫn luôn rình rập đến nó. Đã bao giờ vì sao ấy rơi nước mắt chưa? Nếu còn nước mắt, chắc chắn nó cũng sẽ khóc thôi. Nếu như trái tim đó còn đập, nó hẳn cũng sẽ yếu mềm ngay.

Nhưng, ngôi sao ấy nói dùng lí trí để làm mọi thứ, tình cảm yếu đuối quá đỗi. Không đâu, nếu cứ như thế này, nó sẽ không chết vì bão tố thì cũng chẳng sống nổi với một tâm hồn khô cằn thế này. Hà cớ gì phải vậy? Vì lí tưởng đẹp đẽ như ban đầu mong muốn ư?

Bởi cô đơn nên vì sao ấy ở một mình, không yêu ai, không đặt ai vào lòng.

Vì nó sợ động tâm.

Tình yêu là thứ gì đó rất mơ hồ và khó đoán. Sẽ có ai đảm bảo rằng không tổn thương đến người mình yêu? Sẽ có người đi đến cõi vĩnh hằng với một ngôi sao cằn cỗi như nó ư? Chắc là không đâu.

Nhưng tình yêu trải qua đau khổ mới bền lâu, đích đến của liều thuốc bất tử này chính là bề sâu hạnh phúc, những giông tố chỉ là yếu tố bề mặt. Nếu ai cũng sợ hãi như thế thì tôi biết yêu ai đây? Phải tin, tin rằng sau mọi đổ vỡ, đau khổ không phải là thứ còn lại duy nhất.

Nếu nghĩ tích cực, sẽ chẳng có một thế lực gai góc nào có thể làm thương tổn trái tim cả.

Hãy cứ yêu đương như cách mà con tim mách bảo.

Hỡi vì tinh tú mĩ miều, ngài có muốn một tấm chân tình?

Yến Thương | Gửi từ group Hall of Dreamers