Tôi sợ những câu chữ rồi sẽ làm đau em.

Chẳng biết tự khi nào bản thân lại chẳng còn lả lướt trên từng nốt bàn phím để viết về những xúc cảm sầu thảm đến bi thương.

Ngày trước, tôi luôn viết về những nỗi đau hằn sâu của quá khứ, viết về những bi hài trong tình yêu, viết về nỗi tuyệt vọng cho tới những kết thúc êm đẹp.

Đặc biệt, hết thảy đều là nói về nỗi buồn.

Tôi luôn chìm đắm trong những câu chữ và say mê đi tìm câu trả lời của những đổ vỡ, ly biệt. Cũng có thể hiểu nôm na rằng tôi muốn thấy những kết thúc có hậu hơn bao giờ hết, hoặc ít ra kết thúc nhưng sự để lại là niềm yêu thương da diết mang tên hoài niệm, không còn đó sự khắc khổ, u buồn và dày vò tâm can của những mảnh đời yếu ớt như một lẽ dĩ nhiên.

Đi qua những cột mốc cuộc đời, đi qua từng con người vui cười hạnh phúc, đi qua những giọt lệ tràn mi cay cay khoé mắt.

Tôi cảm nhận rằng cuộc sống này vốn dĩ ngắn ngủi, gặp được một người, ở cạnh một người và đồng hành trên một quãng ngắn cùng một người, hết thảy đều là sự may mắn mà tạo hoá đã sắp đặt cho từng bản thể trên cái cõi đời tạm bợ này.

Thế nên tôi luôn trân trọng cái tình người khi ấy, tôi luôn nghĩ rằng mọi điều trong cuộc sống này khi xảy ra đều có nguyên do của nó, không phải tự dưng người con gái của mình buồn, tự dưng người con gái của mình giận, tự dưng người con gái của mình chọn cách im lặng để đối đãi với tình yêu.

Bước vào tình ái, qua nhiều cánh cửa, tôi chợt hiểu được một điều tất yếu trong tình yêu này.

Bất kì ai cũng vậy, cũng đều sẽ có cho mình một bản ngã, một sắc xuân không vẹn tròn, nên khi gặp được một người sống nội tâm, tôi chỉ mong rằng mình sẽ học được cách thấu hiểu từng cái nắm tay, gặp một người thích sự vẹn toàn, tôi lại mong mình học được sự chu đáo.

Yêu một người thì dễ nhưng để thương một người thì có lẽ sẽ cần cả một đời để minh chứng cho điều đó.

“Có bao giờ em nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc đời lười nhác, làm mọi điều mình thích trong những năm tháng quằn quại của tuổi trẻ.”

“Có bao giờ em nghĩ rằng sẽ bỏ đi hết những hoang hoải, tất bật đời thường để được ngồi cạnh một người trong một độ xế chiều hoàng hôn rũ mình ngã nón, thả hồn tự do bên ly cafe, tách trà ấm, luyên thuyên vài ba câu thoại không đầu cũng chẳng cuối, cứ thế cùng nhau kết thúc một ngày dài chẳng buồn kể tên!”

Tôi muốn thương em, thương trọn một đời mà không bỏ lỡ, vì bỏ lỡ em rồi thì không biết đến khi nào tôi mới có đủ may mắn để gặp lại được em thêm một lần nữa!

Chân Nhân Lê Hoàng Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers