“Tôi sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang…”

Tôi thường mơ về một thị trấn hoang, nơi có áng mây ngàn ngủ quên trên đỉnh núi. Ở nơi đó, tôi sẽ không cần ẩn mình sau lớp mặt nạ hớ hênh hay phải gồng gánh với mớ cảm xúc hời hợt.

Tôi muốn ngủ, ngủ thật lâu để quên đi bao năm tháng mệt nhoài. Tôi muốn xé tan màu mây trắng thành mảnh ký ức đượm buồn mà khi người đời nhắc đến, họ chỉ toàn gieo rắc vào tôi muôn phần cay đắng, hàng vạn phần đau thương biến thành mớ hỗn độn không bao giờ giải thoát.

Không bao giờ tôi quên.

Những lời lẽ khốn khiếp đó, tự bao giờ đã trở thành vết thương vô hình hằn sâu trong trái tim tôi. Thành phố vận hành như một máy nghiền khổng lồ, những thứ đẹp đẽ tôi yêu suốt bấy lâu cũng đều rơi vào đáy tuyệt vọng.

Đã có lúc tôi muốn kết thúc đời mình như cuốn phim chìm vào miền quên lãng. Để tôi vơi đi hết những thương tổn phải chịu đựng suốt thời gian qua. Để tôi được sống một cách bình thường như tôi từng ao ước.

Hãy để tôi yên, cho đến khi tôi ổn.

Tôi thường nói với anh về chia ly và từ biệt. Kể anh nghe điều tôi muốn thực hiện khi mơ về thị trấn ngàn mây. Bảo anh vào lúc yếu đuối nhất tuyệt đối đừng nhớ người không nên nhớ. Vì sau cùng chỉ có bản thân thiệt thòi, bởi lẽ họ nào thấu hiểu được.

Nhưng rồi thì sao?

Khi ánh bình minh ló dạng cũng là lúc giọt buồn chấp niệm không còn hiện hữu trên thế gian. Anh đã để lại lời từ biệt cho đến ngày anh đi.

Anh để lại tôi với mớ cảm xúc ngổn ngang chưa kịp vơi hết. Anh đã biến mất như thể một cơn gió thoáng qua, như thể một giấc mộng ngàn thu đã ấp ôm tôi suốt mấy mùa hoa nở.

Anh trong mắt tôi là bản hoà tấu thấu đau lòng người, là điệp khúc trầm bổng cất lên tiếng gọi nghe thật xót thương. Nhưng khi lũ người đời nhắc đến anh với vẻ khinh bỉ và mớ lời lẽ chết tiệt kia, anh chỉ còn là một gã mang trong mình đầy ảo não riêng tư và phiền muộn.

Anh để lại trong tôi muôn vàn câu hỏi chưa kịp hồi âm đã vội đi mất. Hàng vạn lần tiếc nuối cho chuyến hành trình nghiệt ngã và dở dang. Sau tất cả, chỉ còn vỏn vẹn một lời từ biệt sau cuối khi hoài niệm đã hoá hư không.

Hãy để tôi yên, cho đến khi tôi ổn.

Tôi thường thích đi ngao du khắp thiên hạ, ẩn mình thành kẻ khờ trong vô số thước phim về cuộc đời ngoài kia. Để được nếm trải muôn phần cay đắng và nghiệt ngã mà tầng lớp xã hội đang dần hình thành.

Để thấu hiểu được nỗi đau của những người thấp cổ bé họng bị nhốt trong chiếc lồng xã hội, khao khát tự do như chú chim muốn cất cánh bay về miền trời xa xăm.

Và, để tôi được ngắm nhìn bình minh mỗi sớm mai, đắm mình trong chiều tà hoàng hôn rực rỡ hay bầu trời lấp lánh sao đêm. Tôi muốn ôm trọn một tiểu tinh cầu thu nhỏ trải dài đến vô ngần vào tận đáy lòng mình. Để những điều đẹp đẽ đấy không bao giờ rời xa tôi như thị trấn ngàn mây kia nữa.

Tôi sẽ để cho tất cả như thức tỉnh, như đắm say và miên man một miền hoài niệm.

Cho dù tôi có mơ về thị trấn ngàn mây, đi ngao du khắp thiên hạ hay ẩn mình như kẻ vô danh tiểu tốt ngoài kia. Cái cốt lỗi chính ở đây đều là muốn trở về cùng với người tôi mong đợi. Cho dù có nếm trải muôn vàn hạnh phúc hay niềm đau bất tận, tôi vẫn sẽ gửi những lời ca đẹp đẽ và vĩnh hằng nhất cho người tôi yêu:

“Nguyện cho em dù có thênh thang khắp chốn, đến khi quay về em vẫn vĩnh viễn ở trong trái tim anh..”

Minh Thư | Gửi từ group Hall of Dremers