Một chuyến bay đêm
Mang bình yên ngược chiều gió thổi
Tôi ngược lòng mình trong bóng tối
Khẽ quay đầu lần cuối nhìn về em

Thành phố cũ mèm
Chỉ còn những vệt màu không tỏ
Chấm xanh trên màn hình vẫn đó
Như mọi lần chỉ biết lặng im

Nếu mai này em ướt gối trong đêm
Tôi biết làm gì đây khi cách xa ngàn cây số
À mà không, nếu mình chung thành phố
Cũng có khác gì đâu?

Em là hi vọng không màu
Vô tình phủ lên tháng năm tôi từng chết lặng
Là nỗi buồn không tên mặn đắng
Tôi để dành cho những ngày mình chẳng cảm nhận được thế gian

Biết làm sao nói hết những muộn màng
Chuyến bay chẳng chờ được người đến ngay giờ cất cánh
Em là sân ga và tôi tình cờ ngang qua như lữ khách
Câu tạm biệt lúc rời đi cũng chẳng thể thành lời

Ừ thì cũng chỉ là một chuyến đi thôi
Chỉ là không mua vé khứ hồi cho ngày hội ngộ
Chỉ là một chấm xanh vụt tắt từ khoảng không cách xa thành phố
Có hành khách nào nhòe mắt tự nhủ từ bỏ một thói quen…

Phong Linh