Ngày trước, tôi thường chuyện trò cùng một cụ bà hoạ sĩ hay ngồi vẽ bên góc phố. Bà luôn tâm niệm rằng đâu phải chỉ khi còn trẻ ta mới theo đuổi ước mơ với đong đầy nhiệt huyết, lúc trẻ vẽ vời một sớm ban mai thì về già điểm nét cho một chiều hoàng hôn nhạt nắng. Tuổi tác vốn dĩ không đủ sức ngăn bà lại.

Dĩ nhiên không phải ai theo đuổi ước mơ cũng có thể hiên ngang đứng trên bục vinh quang của cuộc đời, không phải ai mang hoài bão đều hưởng nhiều hoa thơm quả ngọt nhưng những cố gắng, kiên trì nhất định sẽ không làm bạn hổ thẹn.

Cách đây vài ngày tôi vô tình trông thấy trong quán ăn nọ một người anh đã lâu không gặp. Người anh họ này khi xưa luôn là thần tượng của tôi bởi những khát vọng anh ấy mang theo luôn cháy bỏng trong tim. 

Tôi thấy anh gầy rộc người và trông già hẳn đi. Trò chuyện cả một chiều mới biết thần tượng thuở bé của tôi đã ngừng đuổi theo những mơ ước. Anh ấy bảo công việc yêu thích kia bị bố mẹ phản đối gay gắt, anh thì chẳng muốn họ phải phiền lòng.

Giữa đam mê và gia đình đã có nhiều điều làm anh phải dằn vặt. Anh kể với tôi, có một dạo anh phải nằm viện cả tháng liền chỉ vì những nghĩ suy như một chiếc thuyền nhỏ lạc giữa lòng đại dương, chúng khiến anh tôi trông tiều tụy đến nỗi khó lòng nhận ra. 

Ước mơ luôn là cái đích ở phía trước mà ai cũng muốn tiến về. Chúng ta hệt như những mầm cây đơn độc mà thế giới xung quanh lại chính là mảnh đất khô cằn, ước mơ đem đến nguồn năng lượng, mang tới cả những tia nắng ban mai. 

Có ước mơ, ta được cuộc đời “tưới” lên những động lực. Dù mảnh đất ấy nhiều lúc có đôi chỗ chênh vênh nhưng rồi mầm cây cũng sẽ phát triển theo một cách riêng, bằng những bước đường riêng dành. 

Khi con người có ước mơ họ luôn chọn cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Bởi họ hiểu rằng khi vắng bóng những hoài bão trong đời, mảnh đất khô cằn chẳng thể màu mỡ thêm, mầm cây cứ thế mà úa tàn trong vô định. 

Đường đến ước mơ không phải là một cuộc đua bởi mỗi người đều có một đích đến và những cung đường dài ngắn khác nhau. Dù cho có phải trải qua cay đắng bởi nhiều lần thất bại nhưng nếu dám can trường bước tiếp cuộc đời nhất định sẽ mỉm cười. 

Rồi sẽ đến một ngày, rừng cây mơ ước và hy vọng của bạn sẽ vươn lên khỏi mảnh đất nhỏ bé, phát triển thật cao, thật xa đem về những hoa thơm quả ngọt, những niềm hạnh phúc của riêng bạn.

Dẫu thế nào thì chính bạn mới có thể làm nên được điều đó, bằng chính trái tim, chính những khát vọng của mình. Giữa cuộc đời vần vũ, mong rằng trong tim bạn luôn luôn nung nấu những ước mơ.

Kim Thoa