Mình đã từng ở trong vòng tròn này rất lâu. Chỉ có mình và vết sẹo đỏ tím dài loang trên gò má. Đôi khi, những nỗi đớn đau và vài ba thước phim cũ có ghé đến thăm mình trong những đêm muộn trời, lúc những cơn mơ đang ồ ạt kéo về trong tâm trí.

Trận hỏa hoạn năm bảy tuổi, mình đã không còn nhớ rõ. Chỉ là những ánh lửa nóng rực trên trần nhà, tiếng còi xe inh ỏi và bóng đêm tối mịt bên ngoài cửa sổ vẫn luôn tìm đến mỗi lúc mình muốn quên đi, mỗi lúc sờ lên gương mặt đã đầy nét sần sùi vì sẹo.

Mình bị bỏng, rất nặng.

Một thanh xà ngang đã đè lên vai mình trong lúc đang cố chạy thoát. Đám lửa như những chú sâu non, gặm nhắm từng chút trên bả vai, khuôn mặt của mình. Một loại đau đớn mang tên tuyệt vọng.

Lần đầu tiên tháo băng gạc, nhìn bản thân trong gương, mình đã òa khóc. Điều gì đó đã cướp đi đôi gò má hồng hào và làn da trắng nõn của mình để thế thay bằng những vết tím đỏ loang lổ. Điều gì đó đã biến mình thành một chú hề xấu xí và ghê rợn, một cô bé “dị hợm” và “đáng sợ” trong mắt của nhiều người.

Kể từ đó, mình sống trong một vòng tròn mà bản thân đã tự vẽ nên.

Mình đã không nhờ mẹ buộc hai bím tóc, kể cả khi những chiếc kẹp kia có xinh xắn đến nhường nào. Mình đã không mặc những chiếc đầm dây vào mùa hè nóng nực, kể cả khi chúng in đầy loài hoa mà mình yêu thích. Mình đã không âu yếm mà hôn lên má em trai, vì sợ những vết sẹo này sẽ khiến em khóc thét như lần đầu thấy mình trở về từ bệnh viện.

Mình chỉ ngồi yên trong không gian của riêng mình, với mái tóc lòa xòa luôn che khuất đôi mắt và những bộ áo kín mít tối màu. Mình không muốn bước ra ngoài kia, nơi ai ai cũng đều nhìn mình bằng sự tò mò và thương hại. Mình thích bóng tối, kể từ ngày nhìn ra ô cửa tối mịt năm kia.

Chỉ là, bóng tối ấy đã chiếm giữ tâm trí mình quá lâu, để rồi những gam màu tươi đẹp khác đã bị mình quên đi theo năm tháng. Như sắc trắng của loài cúc họa mi, những chùm phượng đỏ tươi ngoài ô cửa trước nhà, màu áo lê ki ma trên chiếc tạp dề của mẹ và cả màu mắt nâu vẫn luôn tỏa sáng mỗi lúc mình cười.

Mười tám tuổi. Mười một năm sống trong vòng tròn với những vết sẹo xấu xí, mình đã dùng qua bao nhiêu loại thuốc, gặp qua bao nhiêu bác sĩ và nhận lại bao nhiêu cái lắc đầu tiếc nuối. Sự tuyệt vọng và tự ti đã kéo chân mình ở mãi nơi căn phòng tối tăm, nơi ánh mặt trời không thể tìm đến dù đã cố gắng mở toang cửa sổ. Nơi đã nhiều lần mình nghĩ đến việc rời đi.

Nhưng, mười tám tuổi, mình đã không còn là cô nhóc năm nào vẫn hay oán trách người khác. Thời gian đã mài dũa trái tim mình trở nên cứng cỏi hơn, dẫu cho cuộc đời đã bao lần giáng xuống những đớn đau không báo trước.

Mình hiểu, mình chưa từng cô độc.

Những giọt nước mắt của mẹ, chiếc ôm vụng về của bố và cái nắm tay bé nhỏ của em trai đã thắp lên trong đời mình những ngọn đuốc. Để mình nhìn rõ bản thân giữa thế giới tối tăm, nhìn rõ những đường nét trên gương mặt mà bố mẹ đã cho mình từ khi lọt lòng.

“Con chưa bao giờ xấu xí cả.”

Kể cả khi có nhiều hơn nữa những vết sẹo dài trên thân thể, làn da nhăn nhúm và đỏ tấy, mình vẫn là mình. Vẫn là mình của nguyên bản và thân thuộc nhất, không hề hòa tan giữa vũ trụ bao la này.

Mình sẽ bước ra thôi, khỏi vòng tròn tự bế mà bản thân đã tạo dựng suốt bao năm. Sự tự ti và tuyệt vọng bỏ lại sau đầu, mình sẽ lại tìm đến bình minh sau những buổi tối ngủ quên từ lâu thật lâu về trước.

Hạnh phúc sẽ đến và dạy cho mình cách mỉm cười, vá lại trái tim đang sứt mẻ trở nên hoàn chỉnh.

Mình không chán ghét chính mình.

Lam | Gửi từ group Hall of Dreamers