Vài ngày trước, một người anh bảo với tôi, cuộc sống bây giờ thật khó khăn, muốn tìm một người tâm đầu ý hợp quả không dễ, con gái bây giờ đều thực dụng, không nhà không xe thì đừng mong lấy được vợ.

Khi nghe xong, tôi bất chợt nhớ đến chuyện cũ về một người chị đã ly hôn cách đây không lâu.

Ngày chị ấy cắt đứt quan hệ với chồng, bước ra từ toà án, gương mặt rất nhẹ nhõm, dường như đã trút đi được gánh nặng đè trong lòng bấy lâu.

Trước khi lấy chồng, chị vốn là cành vàng lá ngọc của cha mẹ, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều không để chị đụng đến. Cần học thức có học thức, cần dung mạo có dung mạo, ai cũng nghĩ, đời này chị chắc chắn sẽ được gả vào một nơi tốt. Vinh hoa phú quý, no ấm một đời.

Nhưng rồi chị biết yêu, yêu say đắm một chàng trai nghèo, không nhà không xe, thu nhập một tháng chưa đến năm triệu, tự lo cho bản thân mình còn không đủ, nói gì đến chuyện cưới vợ. Ban đầu, cha mẹ chị nhất định không đồng ý, họ sợ con gái mình phải chịu tủi khổ. Nhưng chị vẫn kiên quyết gả cho chàng trai ấy.

Một khoảng thời gian sau khi chung sống, chị mới hiểu hôn nhân vốn dĩ không chỉ có tình yêu. Củi gạo dầu muối, cơm áo gạo tiền luôn là những thứ đè nặng lên cuộc sống gia đình. Chị vì hai chữ tiền bạc mà lao đầu vào làm việc, không quản đến sức khoẻ và tuổi xuân.

Dần dần, mắt chị ngày càng thâm đen, da nhăn lại, vết chân chim nơi đáy mắt cũng đã nổi lên ít nhiều, vì áp lực kinh tế mà trở nên cáu kỉnh, không còn dịu dàng như xưa. Chồng chị vì thế mà ngày càng ít về nhà, cũng ít nói chuyện với chị.

Một thời gian sau, chị hay tin chồng mình có người khác bên ngoài.

Khoảnh khắc ấy, chị dường như thấy lại năm tháng trước kia đã bị phí hoài thế nào. Khi ấy cũng là lúc chị quyết định dứt áo ra đi.

Thực ra con gái ấy à, người ta có thể nguyện vì anh mà cùng trải qua năm tháng khổ cực, áo vải cơm thô. Quan trọng là anh có muốn để người anh yêu chịu khổ hay không thôi.

Người ta hỏi anh có nhà chưa, có xe chưa không phải muốn đo xem anh giàu hay nghèo, mà chính là muốn hỏi, anh có thể đảm bảo một đời cho cô ấy hay không.

Một đời người quá dài, còn tuổi xuân của người con gái chỉ như cái chớp mắt vội vàng giữa chiều hạ. Năm tháng đằng đẵng, không ai muốn phí hoài thanh xuân để yêu nhầm người.

Khi anh thực sự yêu một người, anh sẽ không nhân danh tình yêu mà để người ấy phải chịu khổ. Nếu anh cho rằng, một người con gái phải khổ vì anh mới thực sự yêu anh, thì đấy không phải là tình yêu. Đấy là sự ích kỷ của riêng anh.

Nguyện cho năm tháng thoi đưa, giữa biển người mênh mông rộng lớn, những người thật lòng yêu nhau sẽ gặp được nhau, cùng nhau ước định một đời.

Uyển | Gửi từ group Hall of Dreamers