Moonlight sonata vang lên. Mùa xuân năm ấy bản dương cầm định mệnh đã cướp đi mái tóc xanh giữa giao lộ chuyển khắc hồn thức òm ỏi.

Nhường cho bạc tóc ai trôi giữa mây lang thang buồn màu yên ả, nhường cho bầu trời ai đọng mảng quện lù mù, để màu mắt tôi phân đoạn bay qua thời phố vài sợi li ti tả hữu đọng vành ai. Là ai cho tôi xuân thì phơi phới để giờ đây cao xanh cắt giọt tất tả, bóng tóc tôi phai màu.

Hồi ức vào một chiều xám tro muội ám, phủ lên từng ngón tay bản nhạc của những ký tự méo mó gãy đoạn, vũ điệu bóng hình những con chữ nhập nhằng chảy trôi miết nổi, lùa qua từng thớ dây thần kinh vang lên như thực tại, tương lai tách nửa đôi bờ.

Thế giới song song cách biệt mà đảo lộn. Tôi với đời như tầng trời cắt đôi chia nửa. Nửa vương sầu nửa đong đầy, nửa của niềm vui nửa của nỗi buồn. Những hôm hồi ức treo phủ lên tầng mây vài cây số, tôi biết rằng bỉ ngạn cũng mọc trên dương gian, rằng hoàng tuyền lại mở ra trước mắt, rằng thế giới ngược ngạo khi chín tuổi xế chiều.

Để rồi úp ngửa lên lưng trời tầm mắt trống không lủng đoạn thương sầu khiến ranh giới chập choạng lúc mờ khi tỏ, là màu trời dạ niềm vui chưng hửng hay lòng đất ánh dạng nắng đong sầu, là cỏ huyền hoa sương tỏ hay nhánh dại trắng một màu.

Chúng ta sẽ già vào một chiều nắng khuất bóng dưới rặng trời xanh. Ngắm nhìn mây trời mà thừ người phào nhẹ vài hơi rằng xuân thì phơi phới trôi qua bẫng nhẹ như tờ. Ngắm nhìn bóng ai xô nhẹ trải nhoài vào lòng sofa cổ điển xanh mơn, khắc họa cho tấm lưng vòng vèo kêu răn rắc.

Vài bản nhạc không lời theo nhịp đu đưa mảng da thịt hằn rõ xương khớp teo queo, từng tiết tấu là đoản khúc của những chiếc lòng nổi trôi bềnh bồng mơn trớn giữa thinh không hòa chảy một nhịp rụt đọng tóe dạ và già của tôi là nhạc trưởng của dàn giao hưởng thanh xuân.

Tiếng violin kéo khúc “Fantasie in C major” réo rắt vang lên. Tong tong âm vang khua nhịp khua lòng, tình tang tình tang, rít roẹt gãy nhịp không đều giữa hai bên tai như khuếch tán sự đặc kẹo bong bong tróc gãy rôm rả giòn tan của tuổi già, để chốc chốc lại nhiễu kẹt, chốc chốc lại đứt đoạn từng nhịp, chốc thoáng lại ngã ngửa người buông lơi thiêm thiếp để âm nhạc ru hồn quyện lòng với thư thả mây trời.

Bộp bộp bộp. Tiếng vỗ tay nức lòng khi nhạc trưởng của tôi khép phím kết thúc từng nốt nhạc trong mỗi cá thể khắc khoải. Có buồn lắm không khi đã đi hết một quãng đường đời dài chừng độ sáu, bảy thập kỷ để giờ đây mây tầng xếp lớp lửng thửng trôi trong màu mắt ai.

Còn ai bên trời nắng hạ về đây thở chung một nhịp nữa. Còn phố thời ai qua như cơn mưa rào phơi trước gió để những ngày ẩm ươn còn biết treo lòng mình ủ nắng hong khô đời hiu quạnh. Có còn nữa đâu ấy mà. Bảng lảng trôi qua rồi.

Moonlight sonata lại vang lên. Vừa kịp cho ký tự cuối cùng của bản nhạc chạm dừng, khiến vết nứt sẻ đôi được khâu lại làm đọng dưới tầng trời bóng ai ngồi giữa sofa mơ màng. Nhìn qua ô cửa đục nhòe, nhoẻn miệng cười khoan thai chạm nhẹ mái tóc đen huyền. Hóa ra vẫn còn mười mấy đôi mươi chạm ngõ.

Thời thanh xuân trôi qua như cơn gió thay mùa, để rồi những buổi chiều ngược ngạo làm mái tóc xanh cũng phủ đầu bạc trắng, làm mắt sáng tỏ cũng nhòe đi vì bụi thương tổn thời gian.

Quanh đi quẩn lại chỉ còn mình với chiếc bóng xếp lớp nhăn nheo, chỉ còn mình với thiên nhiên cỏ cây mây trời, tách trà ấm và chiếc ghế tựa làm sự bảo an cho tuổi già nhạt thết đắng ngắt. Thôi thì xin cho ban mai về một sớm trên ô cừa nhỏ để lòng này không còn ủ rạp lên cầu mắt ai.

Chúng ta rồi cũng sẽ già vào một chiều nắng khuất bóng dưới rặng trời xanh.

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers