Cuộc đời mỗi người là một vòng luân chuyển có hạnh phúc và khổ đau đan xen. Nỗi đau quấn lấy chân con người, làm cho nước mắt đọng lại trên những đôi mi mềm, cho trái tim người ta thôi rung động.

Hệt như một đốm sáng bé nhỏ giữa lòng đại dương, khi nỗi đau ghé đến người ta buộc phải nỗ lực để ngọn lửa trong tim chẳng chóng lụi tàn.

Có nỗi đau chỉ xuất hiện phút chốc rồi sau đó đọng lại trong những nuối tiếc không nói nên lời. Nhớ nhung hẳn cũng là một loại khổ đau bởi chẳng có lấy một loại ngôn từ nào trên thế gian có thể diễn tả chúng. Càng cố gắng xua đi, ta càng thấy tâm hồn mình trống rỗng. 

Còn nhớ có buổi chiều mây giăng kín bầu trời, buổi chiều ngỡ như những buổi chiều khác trong đời nhưng hóa ra lại là vạn dặm ly biệt. Kể từ đó có hai người chẳng còn chung một lối, nỗi đau để người còn thương giữ lại.

Ta ôm giấc mơ được sở hữu một cuộc sống hạnh phúc như bao người trên thế gian, sẽ không còn nữa cảnh một người mải miết kiếm tìm một người đến đỏ mòn đôi mắt, không còn những đêm mất ngủ với nỗi buồn khôn nguôi, những lần trằn trọc vì nhung nhớ.

Ta ước ao có một cuộc đời yên bình để khỏi hoài công suy nghĩ về những niềm đau, ngày đêm thôi vụng về khâu vá những vết thương quá cỡ. Giữa phố phường rộng lớn, ước sao cho trái tim không còn âm ỉ khi nhắc về người cũ, những lần thương tổn không làm cõi hồn giá lạnh với tình yêu.

Nhưng thời gian trôi qua, ta hiểu rằng ai cũng có những nỗi đau của riêng mình.

Bởi cuộc đời rộng lớn như lòng đại dương mà sự tồn tại của mỗi người là quá nhỏ bé. Ta đâu thể nào biết hết sự bạt ngàn của một đại dương, càng không thể hiểu được mọi hỉ nộ ái ố trong cả đời người. 

Em ơi, tôi không rõ đôi mắt thế gian rốt cuộc mang bao nhiêu phần dối trá. Càng không biết rằng trên đời có biết bao nhiêu kẻ đang sống bình thản như đại dương ngày nắng nhưng tâm can lại như gió cuộn sóng trào, chất chứa muôn vàn giông bão. 

Em ơi, tôi không ngăn được sự đớn đau nằm lòng với thời gian, chỉ ngày đêm mong rằng chẳng ai phải đơn côi khi trải qua những điều đớn đau nhất trong đời.

Mong sao cho giữa những nỗi đau ấy mỗi người đều có một đôi bàn tay ấm áp đan chặt lấy, say sưa ngân nga mấy khúc ca rồi mỉm cười dẫu đời vẫn đượm mùi đau đớn, cùng nhau bước qua những ngày dài bão giông. 

Kim Thoa