Nếu trận này đánh không thắng thì sao?
Hôm nay vừa đứng pha chén mắm me trong bếp mình vừa luyên thuyên nói với mẹ biết bao nhiêu chuyện về Đại Học. Nào là cơ hội hội nhập, tỉ lệ cạnh tranh, chất lượng đào tạo, kể cả ý thức về sự tồn tại nhỏ bé của chính bản thân mình.
Và trong một giây ngập ngừng nào đó của cuộc trò chuyện tưởng như bất tận, mình hỏi mẹ rằng nếu trận này đánh không thắng thì sao?
Mình thừa nhận, đứa trẻ nào cũng mơ và khao khát về sự trưởng thành đến như thế.
Thật ra mẹ mình là người luôn tin tưởng hoàn toàn vào mọi quyết định của mình, đồng thời cũng lại rất quan trọng về chuyện đại học và một ngôi trường tốt.
Thật ra mình là người trông có vẻ đầy đủ dũng khí cũng như có một lộ trình cho giấc mơ, nhưng đồng thời cũng đang ngụp lặn trong mớ rối ren mà tuổi trẻ vô tình mắc kẹt.
Câu hỏi mình đưa ra thoáng nào đó ngu ngốc đến nỗi kéo một thứ chùn xuống và mình tưởng như đã thật sự bật khóc trước sự bất lực của chính bản thân.
Nhưng mẹ mình nói, không thắng thì thôi.
Không thắng thì thôi. Không đậu trường này thì cũng đậu trường khác. Con không đặt chân vào được ngôi trường mà chúng ta đều kì vọng thì mẹ vẫn tin chắc rằng con vẫn sẽ tìm được một nơi nào đó con thật sự thuộc về và có thể giúp con phát huy được những năng lực con ấp ủ.
Một chút mặt mũi với thiên hạ suy cho cùng cũng không bằng việc con có thể sống thật tốt và hài lòng với những quyết định thực tại của bản thân. Cứ thật vui vẻ và tin tưởng vào con người con khao khát trở thành.
Không thắng thì thôi. Cũng giống như pha một ly cà phê mà bỏ ít đường dù con vốn yêu thích đồ ngọt. Không thưởng thức được hương vị mình luôn yêu thích nhưng ở một khía cạnh nào đó vẫn mang lại cho con được những trải nghiệm mới mẻ và xa lạ với vùng đất an toàn mà con luôn ngủ yên.
Chấp nhận rằng vấp ngã vẫn luôn là một phần tuổi trẻ mà con dù đau đớn đến bật khóc cũng phải đối mặt, và khi con đi qua tất thảy những khúc cua gồ ghề thì sẽ tìm thấy được những đóa hoa con nuôi dưỡng trong trái tim con.
Không thắng thì thôi. Thua trận này thì đánh trận khác, cuộc đời có biết bao nhiêu thứ buộc con phải đối mặt, hơn cả một kì thi, hơn cả một lần đau thấu gan thấu ruột.
Mẹ luôn mong mỏi con có thể đậu vào một ngôi trường tốt không vì một chút danh tiếng với người khác mà là vì mong con có được một nền giáo dục cũng như một môi trường học tập giúp con có thể tỏa sáng.
Nhưng nếu lỡ như cơ hội đó vụt qua khỏi bàn tay con thì mẹ vẫn mong rằng con biết mình là ai, mình nên tiếp tục đi đâu chứ không phải mãi đắm chìm vào hố sâu tuyệt vọng. Cả cuộc đời mẹ nỗ lực vì con, mẹ mong con sẽ luôn nỗ lực vì chính bản thân mình và cả những điều con yêu thương.
Mọi thứ không còn là chuyện thắng hay thua, mà là mẹ mong con dù đi đến đâu vẫn hãy yêu, hãy mơ, và hãy sống hết mình.
Cuộc đời không dài cũng không ngắn, nguyện cho chúng ta đều được sống trọn vẹn với trái tim mình.
Hoài Thương | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất