Chiếc hình xăm đầu tiên năm 14 tuổi.

Ra khỏi quán, em tôi mới ngắm nghía cái hình xăm bông hoa đang hồng rực cạnh vai của nó, nó bảo trông đẹp và hút hồn dữ lắm. Nhưng chẳng hiểu sao, đi đến đâu cũng có người xì xào, có người bàn tán, chỉ trỏ về phía chiếc áo lỗ của nó.

Về đến nhà, trên tay ba nó là cây gậy còn nhọn những cạnh góc, ông để chiếc bánh mì kẹp kem trên nền thềm hắt nắng. Mặc cho kem tan chảy, ba nó đã khóc không ngừng.

Ông đánh đến phổng hai chân nó, nạt vội:

“Sao mày lại làm cái hình vớ vẩn đó lên người hả Thương, rồi mặt mũi đâu tao nhìn ba con lối xóm nữa.”

– “Chỉ là một hình xăm thôi mà, ba đừng lớn tiếng với con như thế có được không?” Nói xong, em tôi vào nhà, chùm kín đầu lại.

Sáng hôm sau, vẫn bài ca cũ, ba nó cho nó thêm một bài học ra trò, lần này là roi mây, nó đến mấy ngày sau vẫn chẳng thể ngủ được vì cơn đau cứ âm ỉ bên hông nó. Tội nghiệp.

Tôi chỉ là chị họ, vốn chỉ có thể giãi bày cho ba em nó hiểu nhưng rồi cũng chịu thua với cái tính bảo thủ của ông ý.

Kẻ nói ra, người nói vào, đêm nào nó cũng khóc, ba nó thì say mềm trong quán nhậu mất tăm cả tuần.

Người đời cào cấu, em tôi bị chẩn đoán trầm cảm nặng, nó hay buồn một cách rất vô cớ, chỉ cần bữa cơm chẳng vừa miệng, nó cũng khóc dữ lắm, cứ ai nhắc đến hình xăm, nó lại điên loạn bịt tai run rẩy ngồi lại góc phòng đen kịt.

Nó nghỉ học cách đó không lâu, nghe bảo ở lớp bạn bè cũng chửi bới thậm tệ, còn tự ý vạch áo nó ra xem rồi chế nhạo, chê bai. Thật đến khổ.

Đỉnh điểm của nó, đến tối mịt, ba nó ở đâu cầm chai rượu “tu ừng ực” lắt lẻo đi vào, khốn nạn, ông ý ném chai rượu vào đầu nó chảy máu, ướt mềm cả mảng tóc bên tai.

Thảm thiết. Tôi đỡ tay ba nó lại, ông ý nằm lăn lóc ra sàn, có lẽ vì quá say.

Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa kịp ló rạng, ánh bình minh chưa kịp chói lóa trên nền trời xanh biếc, em tôi đã chẳng quay về nữa.

Mở tấm cửa đen nhèm khói bếp, khuôn mặt lơ lửng trên thanh ngang toàn bồ hóng, dây chắc nịch bao trọn chiếc cổ em, khuôn mặt em phờ phạc đầy khổ não, mắt chưa nhắm hết mà hơi thở đã lụi tàn.

Ba nó làm mai táng cho em, cũng từ đó mà biệt mất tăm hơi, thị phi cũng từ đó mà lắng xuống, nhưng em thì đã chẳng còn ở đây mà nở trên môi nụ cười. Nơi chín suối ngàn màu, hãy an ổn em nhé, đừng tự trả lời những câu hỏi của người đời dèm pha. Những câu hỏi đó, chưa bao giờ có đáp án, cũng vĩnh viễn chẳng thể ít dần.

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers