Có những đêm dài, anh chẳng thể ngon giấc như trước kia nữa. Không phải vì say cà phê, cũng chẳng phải những hơi men kia chưa đủ vị, anh cũng mệt mỏi chứ nhưng những giấc ngủ ngon kia thì không một lần nào anh có được thêm một lần nào nữa.

Mộng mị. Anh gọi tạm là như thế, có lẽ từ cái ngày xa em thì những đêm dài của anh thật lắm mộng mị. Anh từng thử vài viên thuốc ngủ nhưng chỉ khiến mọi thứ tệ dần hơn, anh cũng từng say sưa bí tỉ và mọi chuyện cũng đâu lại vào đấy.

Có lẽ, anh còn nhớ em.

Anh chẳng thể tìm được một lý do chính đáng cho việc mất ngủ của mình, anh cũng từng dằn vặt vì những điều anh tiếc nuối và cũng xem những kỉ niệm đã qua thành một thước phim đã ngưng chiếu. Nhưng mọi việc anh làm chỉ khiến anh liên tưởng về em, về những ngày đôi ta còn hạnh phúc.

Anh từng rất tệ, nhưng cái cách anh chọn bỏ rơi cuộc tình mong manh đó đẩy bản thân anh càng tệ hơn, từ nhân cách đến lý trí mình, anh từng không thể tha thứ cho bản thân mình vì là kẻ ngoảnh mặt rời đi trước và anh cũng từng phỉ báng lương tâm của mình khi nhẫn tâm bỏ lại người anh thương.

Anh tệ và cái cách anh xa em cũng tệ như anh vậy.

Những ngày trước kia, anh mượn men rượu để vơi bớt đi u sầu, anh cũng từng vài ba điếu thuốc trên môi mỗi ngày chỉ để mong quên đi những chuyện đã qua.

Nhưng mọi thứ anh làm hay những cách anh thử chỉ khiến nỗi nhớ ấy đeo đẳng anh thêm mà thôi, nó như một mũi tên vô hình găm xé con tim anh mỗi ngày, khiến anh dằn vặt và cắn rứt.

Anh đã mong anh tha thứ cho mình và cũng muốn kết thúc đi nỗi dày vò hiện hữu ở hiện tại. Chỉ sau những lần anh đánh mất chính mình, anh mới nhận ra rằng mình đã cũng đánh mất đi điều mình trân trọng nhất trên đời này.

Và có lẽ, anh sẽ tha thứ cho mình nhưng lý do để minh chứng cho việc đó thì anh lại không chắc chắn.

Anh đã từng chúc em một giấc ngủ ngon và mơ đẹp. Nhưng rồi sau những gì đã qua anh lại muốn em ngủ ngon thôi vì những giấc mơ lúc ấy không còn đẹp nữa rồi. Hãy nhường lại cho anh những cơn mộng mị khi ấy và coi đó là một hình phạt thích đáng sau những lỗi lầm anh đã gây ra.

Để sau này lỡ có gặp lại em trên lối quen hay chỉ đơn giản là thấy em trong những miền ký ức thì anh cũng thấy một phần nào đó của mình được cứu rỗi.

Thanh xuân này anh nợ em một lời xin lỗi vì đã bỏ lỡ nhau, một lần nữa.

Thành Luân | Gửi từ group Hall of Dreamers