Anh khóc nức nở trong ngày cưới người thương cũ. Nghẹn ngào trong tiếng nấc nỉ non anh kể.

Ngày đám cưới gã, anh không đến. Anh còn chẳng dám nghĩ đến việc sẽ có ngày gã trai từng đầu ấp tay kề năm nào giờ đang khoác tay với một người con gái váy cưới quẹt đất. Xót xa nhỉ? Cơ mà có ai lại muốn nhìn hai thằng đàn ông khoác tay nhau đi lên lễ đường đâu đúng không?

Những ngày đầu vắng gã, anh cứ tưởng mình sẽ không sống nổi. Nhưng có lẽ không tệ đến thế, chỉ là anh còn đang tiếc và lưu luyến một mối tình chân phương mười năm ôm ấp.

Gã từng mơ về một ngày được bận trên mình bộ phục trang chú rể, gã từng nói sẽ kề kề cạnh cạnh anh trong suốt những khoảng trầm du mộng đời còn lại. Cơ mà thói đời ngang ngược nào có tha cho ai. Xã hội còn lắm kì thị, người chê bai, kẻ thù hằn. Gã không chịu nổi rồi cũng bỏ anh mà đi.

Kể đến đây nước mắt anh lại rơi thêm lần nữa. Anh khóc hết nước mắt trong đêm tân hôn người thương cũ.

Vài ngày sau tôi nghe nói anh đã trầm mình xuống sông tự vẫn.

Tôi tự nghĩ nếu đời không đày đọa và đay nghiến một kiếp phù huyền như anh thì có lẽ giờ anh vẫn đang thở, đang khóc và đang chết mòn. Tôi nghĩ có lẽ anh đã đủ đau rồi nên mới nghĩ đến cách đấy. Tôi chỉ tiếc anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ khi trọn cách trao trả linh hồn lại cho bề trên.

Chợt tôi nhớ đến em. Thánh mẫu trong lòng tôi. Tôi chẳng suy tôn và đủ ngoan đạo để đi theo một tín ngưỡng nào. Nhưng em lại là đức tin cho sự tôn thờ trong tôi. Tôi là một tín đồ sùng bái sự thánh thiện của em. Tôi biết em rồi cũng sẽ về với đất mẹ, hồn em sẽ phải về với bề trên.

Nhưng chỉ cần biết em còn thở thì tôi vẫn sẽ dành cho em một sự sùng bái và kính ngưỡng rất mực.

Rồi một ngày tôi sẽ chết, nhất định sẽ phải chết. Tôi sẽ chết vào ngày mai, ngày mốt vào tháng sau cũng có thể là năm sau hoặc dăm ba bữa hồn hoang.

Nhưng tôi sợ phải nằm sâu dưới đất mẹ khi tôi còn đang ký sinh nhờ dinh dưỡng mầm sống của em.

Tôi hèn nhát không dám phá bỏ kén tằm này. Yếu kém, ngu muội và cố chấp biết bao.

Tôi cảm tưởng nếu như mình chết thì người ta sẽ vỗ tay tán dương tôi như một nghệ sĩ kinh kịch chết trên sân khấu và dưới ánh đèn hoa lệ.

Tôi có lẽ sẽ chết
chết trẻ
nhưng sẽ không chết vào hôm nay.

Xuân Hòa | Gửi từ group Hall of Dreamers