Xin hãy quên điều cố gắng vì nhau.

Chúng tôi yêu xa, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là một chiếc điện thoại. Tôi không thể gọi em nhiều giờ liền vì khác biệt giờ giấc nơi nhau, bên em là ngày nắng đẹp thì tôi là đêm dài tối tăm. Chúng tôi yêu xa nhưng tình cảm thì chúng tôi luôn đặt gần nhau nhất có thể.

Gọi là gần vì bản thân muốn được ủi an phần nào đó, gọi là gần bởi vì chưa chấp nhận được chuyện yêu xa nhưng mọi thứ chỉ là bản thân muốn thôi còn thực tại thì vẫn tiếp diễn.

Chúng tôi đã yêu xa.

Ngày phi trường rơi cơn mưa nặng hạt, lòng tôi cũng nặng trĩu nỗi buồn. Bởi lẽ có ai tiễn người mình thương đi đến nơi xa xôi mà vui bao giờ đâu. Bao lần muốn ôm chầm lấy em mà òa khóc, bởi vì lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi phải xa người mình thương đến khoảng cách hàng trăm ngàn cây số.

Đối với tôi, yêu xa như một bản án cực hình thử thách tình yêu vậy. Vì ngoài tiếng nói và gọi nhau qua vài ứng dụng thì chẳng biết cách làm gì cho nhau cả. Lâu dần, niềm tin nơi chúng tôi vơi dần, khoảng cách giữa hai người bây giờ không còn là một chiếc điện thoại nữa mà là giữa hai đại dương.

Một là nước mặn, thứ còn lại là nước mắt.

Tình yêu vốn dĩ được hình thành bởi niềm tin và yếu ớt dần khi niềm tin ấy vơi đi. Tôi yêu em và em cũng vậy nhưng khoảng cách đã xóa nhòa sợi dây niềm tin mỏng manh đó mà chúng tôi dành cho nhau. Và ngày hôm đó, không ai quỵ ngã cả chỉ là trong lòng của hai người giờ đây đều chết đi một ít.

Chúng tôi từng cố gắng vì nhau, vì nhau mà vượt qua mọi thứ, vượt qua tất cả. Nhưng rồi sao, thứ chúng tôi nhận được chỉ là sự nghiệt ngã và nghiệt ngã mà thôi. Nó như một bản án vô hình kết thúc đi tình yêu vì nhau đó.

Để rồi giờ đây, ngước lên bầu trời cao vời vợi ấy với nhiều áng mây mang màu tiếc nuối.

Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, tôi chỉ tiếc và trách bản thân tại sao làm không thể làm được trong hoàn cảnh như vầy. Chỉ thầm chúc cho em nơi xa ấy bình an và mau tìm được hạnh phúc thực sự mà như em từng nói với tôi. Tôi tiếc vì tôi không thể trở thành người như em từng nói.

Đêm nơi đây có chút gió lạnh, có chút sao lấp lánh và nửa vầng khuyết ở đây. Tôi đã tìm lại bình yên của mình rồi, tôi hi vọng nơi đó em sẽ cũng như thế và hãy quên đi điều mà chúng ta đã từng vì nhau, em nhé!

Thành Luân | Gửi từ group Hall of Dreamers