Mùa đông này em có lạnh lắm không
Có nhớ xoa bàn tay, choàng khăn thật ấm
Mấy cơn mưa phùn có làm em lem lấm
Gió se lòng có lạnh cóng gót chân em?

Anh vừa trở về từ một quán quen
Thấy em của ngày xưa vẫn ngồi bên ô cửa
Cốc cacao từ lâu đã vơi đi một nửa
Chủ quán quên thật rồi, chẳng nhớ nổi tên anh

Đôi chân cô độc rảo bước thật nhanh
Đến ngã tư đèn xanh rồi đèn đỏ
Nghe em đếm ngược từng con số nhỏ
Bất giác giật mình dòng người đã vội đi

Anh vừa xem lại cuốn phim buồn, cảnh chia ly
Quay sang thấy mắt em đã rưng rưng đôi chút
Nhẹ nắm bàn tay, ôm em nhiều hơn một phút
Nhưng nước mắt anh tự rơi xuống tay mình

Anh vừa ghé lại một gánh hoa xinh
Thấy cúc họa mi em cài lên mái tóc
Con phố nhiều sắc hương từ lâu đã bật khóc
Cành hoa năm xưa anh vừa khẽ buông rồi

Mùa đông này em có ấm chỗ ngồi
Một quán không quen, cốc cacao chưa kịp khuấy
Có ngang qua ngã tư từng lung linh năm ấy
Có xem lại cuốn phim, có nhẹ tóc hoa cài?

Gió lại thổi rồi, mùa lạnh bỗng chia hai
Nửa của ngày còn em, nửa kia nằm chết lặng
Những nhớ mong biết khi nào chịu lắng
Đông rét thêm rồi, em có lạnh không em?

Phong Linh