Chúng ta đã hơn một lần phó thác nỗi đau
Cho thời gian – nơi ai ai cũng mặc nhiên là bất tận
Mong một chớm thu buồn đau tan biến mất
Để đông sang, trái tim dù lạnh giá vẫn thấy yên bình

Có những tổn thương đã hóa vô hình
Dù loay hoay gọi tên cũng không vẹn tròn ý niệm
Vào một chiều nhá nhem, lòng ngổn ngang tìm kiếm
Thấy đớn đau nhàu nhĩ, nằm chỏng chơ, chẳng vẹn hình hài

Ngày mưa trắng xóa trời, giọt nước mắt chia hai
Một nửa tiễn người đi, nửa kia mình đem giấu
Để khi lòng cất lên nhói đau, mình sẽ thấu
Tiếng mưa năm xưa không đủ chỗ nương náu cho tiếng khóc xé lòng

Thời gian là khúc hát bền bỉ, lặng câm
Dịu dàng ru cuộc tình bỏ hoang bên vệ đường hạnh phúc
Để khi chân trời nhuộm thê lương bằng màu hoàng hôn kết thúc
Mình vẫn nhìn ngắm chia ly bằng ánh mắt đẹp đẽ vô ngần

Nuối tiếc làm chi giữa thế gian chẳng thể xoay vần
Khóe mi đã cay lại cố chấp ước ao giọt nước mắt kia một lần chảy ngược?
Dù ngày có đôi hay đêm đen chỉ riêng mình độc bước
Tim vẫn nở hoa vì ngã tư đèn đã xanh, bên kia đường là hạnh phúc

Mình chầm chậm bước đến, đón về…

Phong Linh