Cô gái ấy yêu thầm chàng trai nhưng không hề biết rằng chàng trai cũng yêu đơn phương một người con gái khác.

Một ngày mùa hạ, sau bao mệt mỏi và tuyệt vọng, cô gái quyết định từ bỏ tình yêu của mình dành cho chàng trai. Dù cho đã bao lần cô chủ động mở lời, nhưng chàng trai vẫn hoàn toàn dửng dưng với tình cảm của cô.

Đêm hôm ấy, cô lao vào men rượu say để quên đi bóng hình của chàng trai. Nhưng rồi càng uống, càng say, cô lại càng nghĩ về anh, càng nhớ về mối tình thầm kín nhưng vô vọng của mình.

Đó là mối tình đầu của cô. Mà như người ta vẫn thường nói, tình đầu thì khó quên. Cô bật khóc. Cô tự hỏi lòng mình làm sao để có thể ngừng nghĩ về anh. Mối tình này, rồi đây cũng sẽ ám ảnh cô trong một thời gian dài sau đó.

Chàng trai, qua những lời nói và cử chỉ của cô gái, cũng đã phần nào biết được tình cảm mà cô gái ấy dành cho mình. Nhưng sau tất cả, anh quyết định im lặng, không phải vì anh là một kẻ vô tâm, mà bởi vì, chính bản thân anh, cũng mang trong mình một mối tình đơn phương.

Anh trót đem lòng yêu một người con gái cách đây vài năm. Anh cũng tự biết rằng anh và người con gái ấy sẽ không thể nào trở thành một đôi được, bởi vì khoảng cách của họ là quá lớn, bởi vì họ là hai con người thuộc về hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau.

Ừ thì biết là thế, nhưng anh vẫn không thể nào ngừng yêu người con gái ấy được. Mối tình đơn phương đau đớn của anh trở thành một nỗi phiền muộn đeo bám anh. Đó chính là lý do anh quyết định rời bỏ thành phố của hai người để trốn chạy khỏi những ký ức của mình.

Nhưng ngay cả khi đã cách xa thành phố kỷ niệm ấy, anh vẫn chẳng thể nào quên đi bóng hình người con gái ấy được. Anh chẳng thể nào yêu được thêm một ai nữa, vì anh vẫn chưa học được cách để buông tay.

Người con gái ấy, cũng chính là mối tình đầu của anh.

Và mỗi khi nghĩ về cô gái kia, người đã dành tình cảm cho mình, đã thầm yêu thương mình, anh lại cảm thấy khổ sở vì không thể nào đáp lại tình cảm của cô và xót xa vì cũng đã làm cho cô phải đau đớn, hệt như nỗi đau mà anh có khi yêu đơn phương người con gái kia.

Cuối cùng, chẳng ai trong hai người có được tình yêu mà mình mong muốn.

Cuối cùng, chẳng ai trong hai người có được hạnh phúc.

Cuối cùng, cả hai người đều phải nhận lấy cùng một kết cục, và họ phải nhận lấy cùng một nỗi đau.

Nỗi đau của họ, chính là đã trót yêu đơn phương, đã trót dành tình cảm cho một người không thể yêu mình.

Từ một người bạn trong group Hall of Dreamers