“Tôi biết sự thật rồi.”

Hôm đó, tôi ghé vào thăm em, đứng lặng lẽ ở một góc, ủ rũ nói. Cay đắng nhưng không nỡ trách móc, đau đớn nhưng không nỡ nặng lời.

“Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi sao? Em, xin lỗi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn em, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng đã xơ xác đi nhiều, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng ấy, nhưng đã mất đi vài phần tươi vui. Bao nhiêu câu oán than trước đó cồn cào gào thét, lại không thể thốt thành lời. Đôi mắt em tràn ngập sự bất lực, xen lẫn sợ hãi nhưng không thể giấu được bao phần yêu thương.

Em chậm rãi tìm lấy bàn tay tôi, nắm chặt, như thể tôi sẽ rời đi ngay sau đó, như thể đây là lần cuối cùng em có thể giữ tôi bên mình.

Tôi biết nỗi sợ của em, nhưng không thể san sẻ, thậm chí, chỉ có thể trơ mắt nhìn em chật vật chống chịu, lại tìm đủ mọi cách để giấu tôi, lừa gạt tôi cả một khoảng thời gian dài như thế. Tôi lại, không hề hay biết gì.

“Không phải tôi là người nên biết đầu tiên sao?”

Tôi ngồi xuống bên em, ôm em vào lòng, để đầu em tựa vào ngực tôi, vài ba lọn tóc xõa xuống đầu gối. Tôi cẩn trọng vuốt bờ vai em, không một tia dục vọng, chỉ muốn cho em một chỗ dựa, ít nhất, cho em sự an toàn ngay lúc này. Em nhắm mắt tận hưởng cái ôm đó, khóe miệng lại cong lên, thật chậm.

“Là tôi không làm cho em tin tưởng sao? Tôi phải làm gì đây? Em nói xem tôi phải làm gì đây?”

Tôi gục đầu xuống lưng em, khóc không thành tiếng, lại càng siết em chặt hơn. Nước mắt chảy ra thật nhiều, ướt cả áo em. Tôi không muốn như vậy chút nào, đã tự nhủ rằng không được làm em lo lắng, nhưng lại càng không kiểm soát được.

Tôi cứ vậy mà ôm em khóc thật lâu, tủi thân và sợ hãi, như một con thú bị đả thương, chỉ biết nằm đó mà liếm lấy vết thương của chính mình.

“Em sợ, N biết mà, em luôn không bao giờ dũng cảm như vậy.”

“Em lừa tôi, em lừa tôi, em lừa tôi.”

Tôi vừa lắc đầu vừa nói, giọng tôi khàn đặc, không biết em có nghe rõ hay là không.

“N biết, em làm sao mà không muốn, tiếp tục chứ, thậm chí, có lúc em thật tuyệt vọng, em còn ích kỉ muốn N chết cùng em, như vậy em sẽ không cô đơn nữa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng nhau trọn đời…”

Em nói thật chậm, chữ được chữ mất, hai tay khẽ vỗ về đầu gối tôi. Tôi im lặng lắng nghe, nước mắt không tự chủ cứ tuôn rơi thật nhiều. Thì ra, những gì em giấu tôi còn nhiều hơn như thế.

“Nhưng em không nỡ, N ạ. Thế giới đó, em chưa từng đến, nhưng em nghĩ nó sẽ không tốt với N như ở đây. Nơi đó, chắc hẳn là rất lạnh đi.”

Em cười buồn buồn, dụi gương mặt vào ngực tôi, chảy nước mắt. Tôi cái gì cũng chẳng thể nói được, chỉ có thể ôm chặt em, hôn lên tóc, không thấy đủ, lại hôn lên mặt, lên cổ, lên tất cả mọi nơi, lại âm thầm cầu nguyện, đừng để em đi.

Em mệt rồi, em nằm trong lòng tôi không dám ngủ, em cứ nhìn tôi, cố gắng nói vài câu an ủi, tôi biết, em còn sợ hơn tôi nhiều. Cái chết, không đáng sợ, đáng sợ là lòng người chưa muốn. Em, chính là như vậy. Em luyến tiếc thế giới này, luyến tiếc những người yêu thương em, luyến tiếc những điều em chưa kịp làm, và luyến tiếc cả tôi.

Em nói thật nhiều, những câu chuyện không đầu không đuôi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, hơi thở của em càng lúc càng nhẹ. Em đã mệt lắm rồi.

“Con đường của em sắp hết, nhưng N, N còn phải đi thật xa.”

Tạm biệt.

Avery Vil | Gửi từ group Hall of Dreamers