Chúng ta rồi sẽ cần một người cạnh bên
Sau những bi thương, mệt nhoài đặc quánh
Một người nói thương ta giữa cõi đời hiu quạnh
Chỉ lặng lẽ ôm chầm, chẳng kịp hỏi “Tại sao?’’

Chúng ta rồi sẽ tìm được người xóa nhòa những niềm đau
Dịu dàng hôn lên những vệt nhàu quá khứ
Một người chẳng cần buông câu “Em ổn chứ?”
Ta chỉ cúi mặt thôi, người tự khắc biết đau lòng

Chúng ta sẽ gặp một người vào lúc chẳng đợi mong
Khi trái tim ngây ngô nghĩ bức tường thành mình dựng lên đủ lớn
Người can đảm làm vỡ toang, nhưng lạ thay, mình chẳng hề đau đớn
Thương tổn vờ kiêu hãnh đến đâu cũng tan chảy trước chân tình

Chúng ta rồi sẽ nắm tay người ấy mỗi bình minh
Người vuốt làn tóc mềm từng nhiều đêm đẫm ướt
Không để khóe mắt kia được quyền một lần ngấn nước
Nếu có tuôn rơi cũng phải là giọt nước mắt của hạnh phúc, yên bình

Chúng ta, đến khi đủ đau, sẽ tự biết thương mình
Tình yêu sẽ ghé qua rồi đan tay ta, vực dậy
Phải tin rằng luôn có một người vượt ngàn bão giông, nắng cháy
Mỉm cười dang tay, đứng đợi ta khi vụn vỡ đã bỏ lại phía sau thềm

Giữa cuộc đời buồn tênh với những đớn đau đã cũ mèm
Ta nhận ra hạnh phúc lớn lao là phút giây mình thương nhau trong thinh lặng
Một cái ôm từ phía sau rồi cùng cười cùng khóc
Cứ thế lặng thầm đi hết những cay đắng của nhân gian

Chúng ta rồi sẽ tìm được nhau dẫu có lúc muộn màng…

Phong Linh